Nhìn người nhân viên trẻ tuổi, có vẻ như là nhân viên mới, cô đành để lại số điện thoại rồi ra khỏi Sở Y Tế.
Ra trạm xe buýt chờ xe, cô vô thức nhìn quanh. Khi lên xe, cô chợt nhận ra người soát vé chính là bà cô của Vinh Xuân Mai.
Tần Chiêu Chiêu thoáng ngạc nhiên. Cô thường xuyên về nhà mẹ đẻ bằng xe buýt, nhưng đã lâu rồi không gặp người này. Cô cứ tưởng bà ta đã nghỉ làm, không ngờ hôm nay lại thấy lại.
Người soát vé nhận ra Tần Chiêu Chiêu, liền cười chào: “Lâu rồi không gặp em.”
Tần Chiêu Chiêu vốn không ưa bà ta. Nếu đối phương không chủ động lên tiếng, cô cũng sẽ làm ngơ coi như không quen biết. Nhưng bây giờ bà ta đã chào hỏi, cô đành lịch sự đáp lại: “Vâng, dạo này tôi ít ra ngoài.”
Ánh mắt người soát vé lướt xuống bụng cô, rồi tò mò hỏi: “Em sinh con rồi à? Đứa bé được mấy tháng rồi?”
Lúc Tần Chiêu Chiêu đưa tiền mua vé, bà ta vừa nhận tiền vừa viết hóa đơn, miệng vẫn không ngừng hỏi han.
“Đúng vậy, con tôi được ba tháng rồi.”
Người soát vé đưa hóa đơn đã viết xong cho cô, rồi than thở: “Nhanh thật, con lớn thế rồi à? Em có phúc quá. Không như cháu gái của chị, số nó khổ lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!