Lục Phi và Vương Tuệ Lan vốn không định kể lại chuyện này, bởi họ thấy đó không phải việc gì quá to tát.
“Có chuyện như vậy sao?” Dư Hoa ngạc nhiên.
Tần Chiêu Chiêu cũng tò mò. Con gái của Từ Như Ý vốn đã có hôn ước từ nhỏ với con trai cô, hai gia đình luôn thân thiết, thường xuyên liên lạc với nhau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô sốt ruột hỏi.
“Là mẹ kế của chị Như Ý cùng con dâu bà ta đến nhà đòi tiền.” Vương Tuệ Lan giải thích.
Tần Chiêu Chiêu lập tức nhíu mày. Cô từng nghe qua về mẹ kế và chị dâu của Từ Như Ý. Hai người này trước đây từng ép cô ấy về nhà ngồi cữ sau khi sinh mổ, chuyện đó khiến cô nhớ mãi.
“Thật không ngờ bọn họ lại dám đến đòi tiền! Dựa vào cái gì chứ? Đúng là vô liêm sỉ! Trước giờ mẹ chưa từng nghe ai làm chuyện trắng trợn như vậy!” Dư Hoa bức xúc cảm thán.
Vương Tuệ Lan liền kể lại toàn bộ sự việc.
“Cũng may là bố chồng chị Như Ý đã nhìn thấu con người họ mà đứng về phía con dâu. Ông ấy thẳng thắn nói rằng toàn bộ tài sản của mình thuộc về con trai, yêu cầu gia đình đó đừng mơ tưởng đến chuyện chiếm đoạt. Ông ấy còn chủ động đề nghị sẽ thuê nhà cho họ, trả luôn tiền thuê trong sáu tháng để họ dọn đi. Nếu không đồng ý, ông ấy sẽ kiện ra tòa. Cuối cùng, hai mẹ con kia tức tối bỏ về, chắc là về bàn bạc lại. Có lẽ ngày mai sẽ có kết quả.”
“Đừng vội mừng. Với tính cách của mẹ kế chị Như Ý, chắc chắn bà ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Chuyện này còn chưa xong đâu, kiểu gì họ cũng tìm cách gây rắc rối tiếp. Tốt nhất vẫn phải cẩn thận.” Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc phân tích.
Dư Hoa gật đầu đồng tình: “Chiêu Chiêu nói đúng, đừng để họ lợi dụng được.”
Vương Tuệ Lan cũng đồng ý: “Có bọn con ở đây, bố chồng chị ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Cả nhà trò chuyện thêm một lúc, trời đã tối dần. Thấy cũng không còn sớm nữa, bốn người họ liền từ biệt ra về.
Sáng hôm sau, thứ hai.
Mọi người đều đi làm, trong nhà chỉ còn lại Tần Chiêu Chiêu, bảo mẫu và hai đứa nhỏ. Cô dự định chờ đến giờ hành chính rồi đến Sở Y Tế để lấy chứng chỉ hành nghề.
Sau khi cho con bú xong, cô chuẩn bị ra ngoài. Vừa bước đến cửa thì gặp Vương Tuệ Lan bế con tới.
“Chiêu Chiêu, chị định đi đâu sao?” Vương Tuệ Lan hỏi.
Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ khi thấy cô ấy xuất hiện. Tối qua Vương Tuệ Lan không nói rằng sẽ qua chơi, nên cô mới tính đi lấy chứng chỉ trước.
“Ừ, chị định đến Sở Y Tế lấy chứng chỉ. Em vào nhà chờ chị nhé, chị sẽ quay lại ngay.”
“Được, chị cứ đi đi. Đợi khi nào chị về, em cũng phải qua nhà mẹ xem tình hình nhà mình thế nào.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Vậy cũng tốt, chị sẽ về nhanh thôi.”
Vương Tuệ Lan bế con vào nhà, còn Tần Chiêu Chiêu thì ra cổng bắt xe buýt đến Sở Y Tế. Hai mươi phút sau, cô đến nơi, nhanh chóng tìm đến bộ phận phát chứng chỉ.
Nhân viên ở đó thấy cô đến, liền mở ngăn kéo, lật tìm mấy quyển chứng chỉ hành nghề.
“Cô tên gì?”
“Tôi là Tần Chiêu Chiêu.”
Nhân viên vừa lẩm nhẩm cái tên vừa lật tìm trong đống chứng chỉ. Xem qua một lượt, đối phương lại lắc đầu.
“Không có.”
“Không thể nào! Trước đó tôi đã nhận được thông báo rồi mà!” Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên.
Nhân viên kia kiểm tra lại lần nữa, nhưng vẫn không thấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!