Lúc này, mẹ của Vinh Xuân Mai cũng lên tiếng, giọng bà ta run rẩy như sắp khóc:
“Chắc cô cũng biết chuyện nhà chúng tôi rồi. Lần này Xuân Mai chịu cú sốc quá lớn, tinh thần bị ảnh hưởng nặng nề. Hiện giờ nó vẫn còn đang ở cữ, tôi sợ rằng nó sẽ làm chuyện dại dột...”
Đứa con vừa mất, lại bị nhà chồng trả về nhà mẹ đẻ ngay khi chưa hết thời gian ở cữ, quả thực quá tàn nhẫn. Một người phụ nữ vừa mất con, vừa mất chỗ dựa, đúng là dễ rơi vào bế tắc, làm chuyện dại dột.
Nhưng Tần Chiêu Chiêu thì không nghĩ vậy. Cô hiểu rõ Vinh Xuân Mai không phải kiểu người như thế. Ai cũng có thể bị đả kích đến mức suy sụp, nhưng riêng Vinh Xuân Mai thì không. Cô ta là kiểu người cực kỳ ích kỷ, tuyệt đối sẽ không dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.
Cô thản nhiên nói:
“Ông bà nói với tôi cũng vô ích thôi, tôi không có cách nào giúp được. Nếu thực sự lo lắng, cứ đi báo công an đi. Tôi còn có việc, không rảnh dây dưa.”
Dứt lời, cô không để họ kịp phản ứng mà nhanh chóng lên xe đạp đi thẳng.
Về đến nhà, cô đã sớm quên chuyện này.
Lúc ấy, trong phòng khách, cả gia đình Lục Phi đang trò chuyện cùng bố mẹ chồng. Vương Tuệ Lan và mẹ chồng mỗi người bế một đứa trẻ trên tay. Tần Chiêu Chiêu vừa bước vào đã thấy An An và An Ninh mặc trên người hai chiếc áo len xinh xắn, phối cùng đôi giày đầu hổ trông vô cùng đáng yêu.
Cô ngạc nhiên thốt lên:
“Chị làm lúc nào vậy? Sao em không biết?”
Vương Tuệ Lan cười đáp:
“Bất ngờ mà! Nếu nói trước thì sao khiến em ngạc nhiên được.”
Tần Chiêu Chiêu thật lòng cảm động:
“Em thật sự rất vui.”
Thấy cô thích, Vương Tuệ Lan cũng hạnh phúc không kém:
“Em thích là chị thấy công sức mình không uổng phí rồi.”
Bà Dư Hoa ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:
“Nhìn hai con thân thiết thế này, cứ như chị em ruột vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!