Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng, mẹ đừng lo lắng, cứ đợi bố về rồi hãy nói. Nếu có gì không giải quyết được, nhất định phải nói với con nhé.”
“Biết rồi, con về đi.”
Cô đạp xe rời đi, bóng dáng dần khuất sau khúc cua.
Lý Lệ Hoa đứng đó nhìn một lúc rồi mới quay người vào nhà.
Không lâu sau, Tần Trung, mẹ chồng và em chồng bà cũng trở về.
Nhớ lời Chiêu Chiêu dặn, bà cố gắng kiềm chế ác cảm với mẹ chồng và em chồng, không chào hỏi họ nhưng vẫn quay sang hỏi Tần Trung: “Thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
Tần Trung đáp: “Không có gì nghiêm trọng. Chụp phim rồi, chỗ ngã trước đây đã lành, đau cánh tay không liên quan đến vết thương cũ. Chẳng qua lớn tuổi rồi, cơ thể suy yếu, làm việc nhiều thì đau thôi. Bác sĩ bảo giữ gìn, trời lạnh thì đừng dùng nước lạnh khi giặt giũ, nấu nướng. Giữ ấm đầy đủ thì sẽ đỡ đau.”
Nghe vậy, bà nhẹ nhõm hẳn: “Vậy thì tốt rồi. Không phải bệnh gì nặng thì tôi cũng yên tâm. À này, thím hai, mẹ cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa bố mẹ lúc nào cũng thương chú thím, xem như bảo bối. Chú thím cũng nên thương mẹ, chia sẻ việc nhà một chút. Để mẹ làm hết rồi sinh bệnh, vừa tốn tiền vừa khổ thân, có phải không?”
Em chồng là người ít nói.