Tống Chân quả thực đúng như những gì cô ta từng tự nhận xét—không phải người xấu, cũng không phải kẻ vô đạo đức. Cô ta chỉ tham luyến một chút ấm áp, nhưng một khi nhận ra sai lầm, lập tức thẳng thắn xin lỗi mà không chút ngụy biện.
Lục Dao trầm ngâm nhìn bóng lưng Tống Chân. Nếu chỉ xét về bản chất, cô ấy nghĩ mình có thể tha thứ cho người phụ nữ này. Tống Chân muốn ở lại Hải Thị, Lục Dao cũng không ngại giúp cô ta tìm một công việc ổn định.
Cô ấy không hề lo lắng chuyện Tống Chân sẽ giành lấy Hứa An Hoa. Dù An Hoa mất trí nhớ, cậu ta cũng không chọn cô ta. Một khi trí nhớ hồi phục, cậu ta lại càng không liên quan gì đến cô ta.
Nhưng An Hoa là người trọng tình nghĩa. Tống Chân từng cứu cậu ta, nếu cứ để cô ta rời đi như vậy, chắc chắn trong lòng An Hoa cũng sẽ khó chịu.
Nghĩ đến đây, ngay khi Tống Chân đặt chân gần đến cửa, Lục Dao cất tiếng gọi:
"Tống Chân, ở lại Hải Thị đi. Cô không có người thân, có thể xem chúng tôi như gia đình. Tôi sẽ giúp cô tìm một công việc ổn định ở đây."
Tống Chân khựng lại giữa chừng, nước mắt bất giác lăn xuống gò má.
Cô ta không ngờ Lục Dao lại nói ra những lời như vậy.
Cả đời cô ta dễ mủi lòng trước những hành động tử tế, nhưng cũng chính vì thế mà cô ta càng không thể ở lại. Hải Thị không dành cho cô ta. Ở đây, cô ta không thể đối diện với chính mình, càng sợ rằng bản thân sẽ không thể buông bỏ Hứa An Hoa.
Tống Chân không quay đầu lại.
"Không cần đâu," cô ta nói khẽ, giọng có chút run. "Hải Thị phồn hoa quá, tôi không quen."
Dứt lời, cô ta mở cửa bước ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa bật mở, Tống Chân liền nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu cùng những người khác đang đứng bên ngoài.
Họ vẫn chưa rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!