Hứa An Hoa ngồi trên giường bệnh, ánh mắt đầy bối rối. Cậu không hiểu tại sao hai người phụ nữ trước mặt lại nhìn mình với ánh mắt chờ đợi, cũng không rõ họ muốn làm gì. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi, mẹ cậu đã rời khỏi phòng, để lại bầu không khí có chút kỳ lạ.
Lục Dao chậm rãi bước đến, nhưng chưa kịp đến gần, Tống Chân đã nhanh hơn một bước. Cô ta nắm lấy tay Hứa An Hoa, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sự khẩn cầu:
"An Hoa, anh có nguyện ý ở bên em không?"
Hứa An Hoa thoáng giật mình, có chút ngạc nhiên trước câu hỏi này. Cậu khẽ nghiêng đầu, đáp một cách rất tự nhiên:
"Không phải chúng ta luôn ở bên nhau rồi sao?"
Lời nói của cậu khiến Tống Chân không giấu được niềm vui, khóe môi cô ta khẽ cong lên. Cô ta liếc nhìn Lục Dao, ánh mắt mang theo sự đắc ý, như muốn nói: "Nghe thấy chưa? Anh ấy đã thừa nhận chúng tôi ở bên nhau."
Nhưng Lục Dao vẫn điềm tĩnh, không tỏ ra chút dao động nào. Cô biết rằng câu nói đó không mang ý nghĩa gì lớn, Tống Chân có vẻ đã vui mừng hơi sớm.
Cô bình tĩnh nhìn Hứa An Hoa, chậm rãi nói rõ từng chữ:
"An Hoa, ý của Tống Chân không phải như vậy. Cô ấy đang hỏi anh có muốn cưới cô ấy làm vợ, cùng cô ấy sống cả đời hay không?"
Hứa An Hoa lập tức sững người. Ánh mắt cậu dời xuống bàn tay đang nắm lấy mình, rồi từ tốn rút tay lại. Cậu nhìn Tống Chân, giọng nói mang theo sự áy náy nhưng cũng vô cùng kiên định:
"Anh không thể."
Tống Chân như bị giáng một đòn nặng nề. Cô ta trợn mắt nhìn cậu, không thể tin vào tai mình:
"Tại sao? Anh không thích ở bên em sao?"
Hứa An Hoa lặng người trong thoáng chốc, rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lục Dao. Cậu chỉ vào cô, giọng nói chắc nịch:
"Anh đã có gia đình. Cô ấy là vợ anh, đứa bé trong bụng cô ấy là con của anh. Anh là đàn ông, phải có trách nhiệm với họ. Sao có thể cưới em làm vợ nữa? Nếu làm vậy, chẳng phải anh sẽ trở thành kẻ phụ bạc sao?"