Người lính còn lại không đi theo mà quay về xe, mang đồ mới mua lên. Tôi tưởng mình bị phát hiện, tim thắt lại. Anh ta mở cửa xe, ánh mắt chạm vào tôi.
Tôi không nhịn được nữa, bật khóc, nhỏ giọng cầu xin: ‘Anh ơi, cứu em… Làm ơn cứu em với…’
Anh ấy không gọi bố chồng tôi, cũng không hét lên. Anh ấy chỉ nhìn tôi một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi: ‘Chuyện gì đã xảy ra?’
Tôi run rẩy kể lại tất cả.
Anh ấy im lặng, sau đó nói một câu: ‘Tôi sẽ cứu cô.’
Khoảnh khắc ấy, anh ấy chính là vị thần trong đời tôi. Tôi chưa từng gặp ai tốt với mình như vậy. Nếu không có anh ấy, tôi đã không thể sống đến hôm nay.”
"Anh ấy giống như ánh mặt trời ấm áp, soi rọi vào cuộc sống tăm tối của tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!