Tống Chân không trả lời ngay.
Cô ta không đoán được ý đồ của Lục Dao.
Rõ ràng hôm qua, cô ta đã thể hiện rất rõ ràng. Ai cũng nhìn ra tình cảm cô ta dành cho Hứa An Hoa, ngay cả cục trưởng Tôn cũng đã trực tiếp nói chuyện với cô ta.
Cô ta không tin, Lục Dao lại không nhận ra.
Nhìn nụ cười dịu dàng trên môi đối phương, ánh mắt Tống Chân khẽ tối lại."
Tống Chân chỉ mỉm cười, không đáp lại lời chào, mà đi thẳng đến bên giường Hứa An Hoa. Giọng cô ta nhẹ nhàng, như đang dỗ dành trẻ nhỏ:
"An Hoa, mắt anh thâm quầng thế kia, tối qua ngủ không ngon à?"
Hứa An Hoa khẽ nghiêng đầu: "Cũng ổn."
"Tối qua em không ngủ được, lo anh không quen chỗ mới."
"Không cần lo cho anh. Tối qua có Lục Dao bên cạnh, anh ngủ rất ngon."
Nụ cười của Tống Chân cứng lại. Từ lúc bị thương, Hứa An Hoa chưa từng để ai lại gần, ngoại trừ cô ta. Cậu ta chỉ tin tưởng mình cô ta mà thôi.
Sự xa cách của Hứa An Hoa với gia đình, cô ta đều thấy rõ.
Cô ta không biết rằng cậu ta đã có vợ. Chỉ đến khi đặt chân đến Hải Thị, lúc ngồi trên xe cùng cục trưởng Tôn đến bệnh viện, từ miệng đội trưởng Chu cô ta mới biết được chuyện đó.
Dù vậy, cô ta cũng chẳng quá lo lắng.
Bác sĩ nói rằng tổn thương não của Hứa An Hoa khá nghiêm trọng, khả năng phục hồi ký ức rất thấp. Nếu cậu ta không nhớ lại, vậy thì không ai có thể chia rẽ hai người họ.
Hứa An Hoa chỉ tin tưởng mình cô ta, vậy nên cậu ta nhất định phải thuộc về cô ta.
Hôm qua, Lục Dao nói sẽ ở lại chăm sóc Hứa An Hoa. Cô ta chẳng mấy để tâm. Cô ta biết rằng Hứa An Hoa sẽ không để cô ấy đến gần. Lục Dao chỉ tự chuốc khổ vào thân mà thôi.
Nhưng cô ta không ngờ, cậu ta lại chấp nhận sự chăm sóc của Lục Dao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!