Dù chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng đến nước này, họ cũng chỉ có thể tạm tin vào lời của đội trưởng Chu.
Dư Hoa thở dài: "Vậy thì chúng tôi trông cậy vào các anh."
Mọi người cùng quay lại phòng bệnh.
Trong phòng lặng như tờ.
Lục Dao ngồi cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn Hứa An Hoa. Dáng vẻ cô đơn của cô ấy khiến ai nhìn vào cũng thấy xót xa.
Hứa An Hoa nhắm mắt, hơi thở đều đặn, không rõ đã ngủ hay chưa.
Lục Dao nghe tiếng động, quay lại nhìn bọn họ rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Cô ấy đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu: "Suỵt, An Hoa ngủ rồi."
Mọi người dừng lại ngoài cửa, không ai bước vào nữa.
Lục Dao nhìn chồng lần nữa rồi khép cửa phòng bệnh, quay sang nói với gia đình: "Bố mẹ, anh, đội trưởng Chu, trời cũng đã khuya rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Con sẽ ở lại chăm sóc An Hoa."
Mẹ chồng cô lập tức phản đối: "Sao con có thể ở lại được? Con đang mang thai hơn năm tháng, còn cần có người chăm sóc nữa đấy. Để mẹ ở lại trông An Hoa, con về nghỉ ngơi đi."
Bà quay sang nhìn Dư Hoa, nhẹ giọng: "Bà thông gia, để Lục Dao về nhà với mọi người đi. Như vậy tôi cũng yên tâm hơn."
Nhưng Lục Dao không đồng ý.
Cô ấy không muốn rời khỏi Hứa An Hoa thêm một phút giây nào nữa.
"Mọi người đừng khuyên con nữa. Con sẽ không đi đâu hết. Con muốn ở đây, để anh ấy có thể nhìn thấy con ngay khi tỉnh dậy. Biết đâu, anh ấy sẽ nhớ ra con."
Tuy tính tình Lục Dao hiền lành dễ chịu, nhưng khi đã quyết định thì khó ai có thể lay chuyển được.
Dư Hoa thấu hiểu điều này. Ba đứa con của bà, dù tính cách khác nhau, nhưng đều giống nhau ở điểm này.
Mẹ chồng Lục Dao còn định tiếp tục thuyết phục, nhưng Dư Hoa nhẹ nhàng ngăn lại: "Để nó ở lại đi. Từ ngày An Hoa mất tích, tuy bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng nó đau đớn hơn ai hết. Giờ thằng bé đã trở về, cứ để hai đứa bên nhau đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!