Cuối tuần, gia đình họ Lục và họ Từ cùng ngồi lại bàn chuyện cưới xin của Lục Phi và Vương Tuệ Lan. Từ Như Ý – chị gái của Vương Tuệ Lan – cũng dắt con gái mới tròn tháng đến, một phần vì muốn tham gia bàn bạc, một phần vì muốn thăm hai đứa bé nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lần đầu tiên sau thời gian ở cữ, Tần Chiêu Chiêu gặp lại Từ Như Ý suýt chút nữa không nhận ra. Lúc sinh con, cô ấy gầy gò yếu ớt, giờ lại đầy đặn, sắc mặt hồng hào, nhìn qua là biết được chăm sóc rất tốt. Còn đứa trẻ trong lòng cô ấy thì trắng trẻo, mũm mĩm, càng lớn càng đáng yêu.
Điều thú vị là bé con chẳng sợ người lạ chút nào. Vừa nhìn thấy Tần Chiêu Chiêu, con bé đã cười tít mắt. Nhưng chỉ cần cô rời đi, đổi sang người khác thì nụ cười liền biến mất. Mọi người đều phì cười thích thú.
Dư Hoa nhìn cảnh tượng đó, không khỏi cảm thán: "Con bé này có duyên với Chiêu Chiêu nhà mình ghê! Sau này có muốn làm con dâu của thím không nào?"
Ai ngờ đứa bé trong lòng Từ Như Ý như hiểu được lời nói ấy, khóe miệng nhoẻn cười rạng rỡ. Mọi người xung quanh ai nấy đều kinh ngạc.
Dư Hoa bật cười, quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu: "Con thấy không? Con bé này gật đầu đồng ý rồi kìa!"
Tần Chiêu Chiêu vốn đã rất thích đứa bé này. Từ lần đầu tiên nhìn thấy bé ở bệnh viện, cô đã có ấn tượng sâu sắc. Giờ nhìn nụ cười tươi rói kia, lòng cô càng thêm mềm mại.
Cô quay sang Từ Như Ý, nửa đùa nửa thật: "Chúng ta có duyên đến vậy, hay định hôn ước cho con gái cô và con trai tôi đi?"
Từ Như Ý tròn mắt, sững sờ: "Cô… nói thật chứ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!