Nói xong, ông quay sang nhìn con trai.
Lục Phi đang cầm ly nước, bị ánh mắt của bố làm cho bối rối. "Bố nhìn con làm gì thế?"
Lục Quốc An nghiêm nghị. "Con làm việc trong cơ quan, phải luôn giữ mình. Đừng có phạm sai lầm như mấy kẻ này."
Lục Phi bật cười. "Con là con trai của Lục Quốc An, sao có thể làm bố mất mặt? Với một người bố chính trực như bố, con sao dám kém cỏi chứ?"
Lục Quốc An nghe con gián tiếp khen mình, sắc mặt cũng dịu lại, khóe môi hơi nhếch lên. "Bố biết con không phải loại người đó. Nhưng ngoài xã hội phức tạp lắm, có kẻ muốn kéo con xuống nước, con nhất định phải luôn cảnh giác!"
Lục Phi nhún vai. "Bố yên tâm, không ai kéo con được đâu. Nếu có thì con đâu phải mãi làm nhân viên quèn."
Lục Quốc An gật đầu. "Con hiểu được như vậy là tốt."
Ngồi cạnh, Dư Hoa lườm chồng. "Tôi thấy ông lo lắng thừa rồi đấy. Con trai ông thế nào, chẳng lẽ ông không biết? Một người chẳng màng quyền thế như nó, sao có thể làm ra những chuyện đó được?"
Lục Quốc An cười xòa: "Tôi chỉ lo cho nó nên mới nói vậy, nào có phải không tin nó đâu. Người ta còn chưa có ý kiến mà bà đã vội không vui rồi."
"Đó là vì Lục Phi dễ tính thôi."
Lục Quốc An bật cười: "Chúng ta già thế này rồi mà còn tranh luận mấy chuyện nhỏ nhặt này, bà không sợ bọn trẻ cười à?"
Cả nhà đều có mặt, ngay cả Á Á, Thanh Thanh và Tần Chiêu Chiêu cũng ngồi đó. Tần Chiêu Chiêu rất thích những khoảnh khắc gia đình như thế này. Hồi bố mẹ cô còn sống cùng nhau, họ cũng thường xuyên trêu chọc nhau như vậy.
Dư Hoa quay sang nhìn Tần Chiêu Chiêu: "Chiêu Chiêu là người hiểu chuyện nhất, con bé sẽ không cười tôi đâu. Đúng không, Chiêu Chiêu?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!