Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Bố mẹ cô ấy hy vọng rằng chỉ cần không để lại tiền án, Phương Yến vẫn có thể tìm công việc khác để tồn tại trong xã hội. Lỡ có tiền án, cuộc đời cô ấy sẽ hoàn toàn chấm dứt."
"Bố biết Phương Yến đã làm điều sai trái, đáng phải nhận sự trừng phạt. Nhưng dù gì cô ấy vẫn còn trẻ, bố mẹ cô ấy lại là những người biết điều. Có lẽ tất cả chỉ là hành động trong phút bốc đồng. Nếu có thể, chúng ta nên cho cô ấy một cơ hội sửa sai."
Vương Tuệ Lan im lặng trong giây lát, sau đó nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần cô ấy chịu xin lỗi công khai, con đều nghe theo quyết định của bố."
Nghe vậy, ông Từ gật đầu hài lòng.
Lục Phi đứng bên cạnh quan sát, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ gia đình vợ tương lai. Dù đã chịu không ít tổn thương, nhưng họ vẫn có thể rộng lượng đến vậy.
Sau khi ăn sáng cùng gia đình, khoảng chín giờ, cả ba cùng đến đồn công an để rút đơn kiện.
Dù là cuối tuần, nhưng ở đồn công an vẫn có người trực, nên thủ tục rút đơn diễn ra suôn sẻ, không bị ảnh hưởng.
...
Bố mẹ Phương Yến thức trắng cả đêm.
Họ đọc đến cuốn nhật ký cuối cùng của cô ta, bắt đầu từ năm cô ta tám tuổi, khi vừa học lớp bốn.
Vì cả hai đều là giáo viên, họ luôn đặt nặng chuyện học hành. Ngay từ khi cô ta biết nói, họ đã dạy nhận mặt chữ, học toán. Phương Yến thông minh, tiếp thu nhanh. Năm tuổi vào mẫu giáo, cô ta đã nắm vững kiến thức lớp hai. Mới học mẫu giáo nửa năm đã nhảy lên lớp một. Đến cuối năm lớp một, cô ta lại vượt cấp lên thẳng lớp bốn.
Thời điểm đó, cô ta bắt đầu viết nhật ký. Chữ viết đẹp, nội dung hay, giáo viên còn thường đọc trước lớp làm mẫu. Họ vô cùng tự hào.
Nhưng họ đã quá bận rộn. Em trai cô ta khi ấy mới hai tuổi, công việc lại bộn bề, họ không có thời gian để ý. Họ cũng chưa từng nghĩ đến việc đọc nhật ký của con.
Giá như năm đó, họ mở cuốn sổ ấy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!