Cuối cùng, bố Phương Yến vươn tay cầm ba cuốn nhật ký lên: "Dày như vậy, chắc phải đọc lâu lắm. Thôi, chúng ta về phòng đọc từ từ."
Mẹ cô ta gật đầu, cả hai rời khỏi phòng con gái, trở lại phòng mình.
Bà ta nói: "Ông đi tắm đi, người toàn mồ hôi rồi. Tắm xong lên giường đọc cũng được."
Bố Phương Yến đặt nhật ký lên giường, lấy quần áo rồi bước ra ngoài tắm.
Trong lúc chồng đi tìm thợ khóa, bà ta đã tắm xong. Bà ta ngồi tựa đầu giường, bật đèn ngủ với quạt trần, tay chậm rãi lật mở cuốn nhật ký đầu tiên.
Càng đọc, chân mày bà ta càng nhíu chặt lại.
Có những đoạn khiến bà ta không chịu nổi, thậm chí suýt nôn.
Phương Yến vốn rất thích động vật nhỏ. Khi còn nhỏ, họ đã mua cho cô ta rất nhiều mèo, chó, thỏ, chim để làm bạn. Nhưng chẳng bao lâu sau, những con vật ấy hoặc chết, hoặc mất tích không rõ lý do.
Mỗi lần như vậy, Phương Yến đều tỏ ra đau buồn, khóc lóc thảm thiết. Bố mẹ cô ta thấy con gái thương yêu động vật đến vậy, không nỡ để cô ta buồn, nên hết lần này đến lần khác mua thú cưng mới cho cô ta.
Cứ mỗi lần có thú mới, cô ta lại vui vẻ ôm chúng vào lòng, cười tươi rạng rỡ, thậm chí còn ôm chúng ngủ.
Nhưng những con vật ấy... chưa từng sống quá ba tháng trong căn nhà này.
hóa ra, tất cả những gì họ từng tin tưởng chỉ là giả dối.
Những trang nhật ký dày cộp chứa đầy những bí mật kinh hoàng—một sự thật đen tối mà họ chưa bao giờ ngờ tới.
Những con vật mất tích... từng con một bị tra tấn đến chết dưới bàn tay của chính con gái họ.
Có con bị giẫm đạp đến nát bấy, có con bị lột da sống, có con thì bị móc mắt, bị hành hạ đến hơi thở cuối cùng.
Cô ta không chỉ ghi lại từng chi tiết, mà còn mô tả cảm xúc của chính mình. Không phải sợ hãi, không phải áy náy, mà là phấn khích. Thỏa mãn.
Khoái cảm tàn nhẫn dâng trào theo từng hành động tàn độc.
Những dòng chữ được viết nắn nót, gãy gọn, như thể đang mô tả một thú vui bình thường.
Nhưng đó không phải thú vui.
Đó là ác mộng.
Cuốn nhật ký này không chỉ ghi lại vài lần hiếm hoi, mà là một chuỗi dài những hành vi kinh khủng suốt từ năm mười tuổi đến tận bây giờ—mười bốn năm ròng rã.
Bà Phương chỉ mới lướt qua vài trang mà toàn thân đã run lên bần bật. Cả người lạnh toát.
Bà không thể tin được.
Không thể tin nổi.
Những trang chữ trước mặt bà như hóa thành những móng vuốt vô hình siết chặt lấy trái tim. Đau đớn. Nghẹt thở.
Đây là Tiểu Yến sao? Là đứa con gái ngoan ngoãn mà bà đã nuôi nấng suốt hơn hai mươi năm qua sao?
Không... không thể nào...
Tay bà run rẩy đến mức không thể cầm nổi cuốn sổ nữa.