Ông ta gật đầu chắc nịch.
Bà ta lập tức xua tay: "Không thể đâu! Ông không thấy nó khóa cửa phòng à? Không chỉ cửa phòng, mà cả ngăn kéo trên bàn cũng khóa, nhật ký ở trong đó cũng có khóa. Tôi mang sữa vào cho nó mỗi ngày đều thấy cả. Chúng ta muốn lén xem mà không để nó phát hiện là chuyện không thể. Ông nên bỏ ngay ý nghĩ đó đi!"
Ông ta mỉm cười, giọng điệu đầy tự tin: "Bà quên rồi à? Dưới nhà mình có ông thợ khóa, tay nghề của ông ấy rất giỏi, không làm hỏng lõi khóa đâu. Lần trước tôi làm mất chìa khóa cửa nhà, chính ông ấy đã mở khóa giúp chúng ta, đến giờ vẫn dùng được đấy. Chỉ cần nhờ ông ấy mở khóa, Tiểu Yến sẽ không phát hiện ra đâu."
Bà ta cắn môi, không nói gì, nhưng rõ ràng đang dao động. Ngoài miệng bà ta phản đối, nhưng trong lòng cũng rất muốn biết rốt cuộc con gái mình đang nghĩ gì.
Một lát sau, bà ta hỏi nhỏ: "Liệu có ổn không?"
"Ổn, chắc chắn là ổn." Ông ta kiên định, "Chỉ cần dặn ông thợ khóa cẩn thận, đừng làm hỏng ổ, Tiểu Yến sẽ không nhận ra."
Bà ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, tiếp tục hỏi: "Vậy lỡ ông ấy lỡ tay làm hỏng ổ khóa thì sao? Chẳng phải sẽ bị lộ ngay à?"
"Chuyện đó hiếm lắm. Ông ấy làm nghề này cả đời rồi, đâu phải tay mơ." Ông ta khẽ nhíu mày. "Hơn nữa, lỡ Tiểu Yến có biết thì đã sao? Chúng ta làm vậy cũng vì muốn giúp nó thôi. Cùng lắm nó chỉ giận dỗi một thời gian rồi cũng nguôi ngoai."
Cuối cùng, bà ta cũng bị chồng thuyết phục.
"Trời sắp tối rồi, chắc ông thợ khóa về nhà rồi."
"Không sao, tôi biết ông ấy ở đâu. Giờ tôi qua tìm."
Nói rồi, ông ta cầm lấy đèn pin, nhanh chóng rời khỏi nhà.