Lúc này, trong một căn hộ, Tần Chiêu Chiêu đang ngồi xem chương trình cùng người giúp việc.
Đột nhiên, hình ảnh vụt tắt.
"Sao lại cắt ngang rồi? Người vừa nói là ai vậy?"
Thím Lý lo lắng đứng bật dậy, mắt dán chặt vào màn hình tối đen.
Tần Chiêu Chiêu cũng không khỏi tò mò. Nhưng chương trình đã bị cắt, có lo lắng cũng vô ích. Cô đành chờ Lục Phi và Vương Tuệ Lan về để hỏi tình hình.
Cầm tờ báo trên bàn lên, cô rời khỏi phòng khách, bước vào phòng ngủ để xem hai con thế nào. Hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ, cô liền ngồi xuống giường, lật tờ báo ra đọc giết thời gian.
Ngay dưới tiêu đề chính của trang nhất, một dòng tít lớn đập vào mắt cô:
"Hai vợ chồng già vượt ngàn dặm tìm con gái mất tích, khi tìm thấy lại bị đánh."
Một tiêu đề đầy kích động.
Cô chưa kịp đọc nội dung thì đã bị nó thu hút.
Lật thêm vài dòng, ánh mắt cô bỗng trầm xuống.
Cái tên "Vương Tuệ Lan" được nhắc đến trong bài... chẳng phải chính là Vương Tuệ Lan hay sao?
Bài báo miêu tả cô ấy như một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Nội dung này rõ ràng đã được gửi đến tòa soạn từ trước khi chương trình lên sóng. Nếu không thì làm sao có thể xuất hiện trên báo sớm đến vậy?
Không cần đoán cũng biết ai là kẻ đứng sau.
Phương Yến!
Không chỉ dùng truyền hình để bôi nhọ người khác, cô ta còn chuẩn bị sẵn cả bài báo để hủy hoại danh dự của Vương Tuệ Lan.
Cô ta căm hận Vương Tuệ Lan đến mức nào chứ? Chỉ vì Lục Phi không chọn cô ta sao?
Đến mức này thì không còn đơn thuần là ghen ghét nữa, mà là lòng dạ độc ác.
Bài báo này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Vương Tuệ Lan và gia đình cô ấy.
Lúc này, trong lòng Tần Chiêu Chiêu chỉ có một câu hỏi:
—Rốt cuộc tình hình bên đài truyền hình bây giờ ra sao?
Đột nhiên, chuông điện thoại từ phòng khách vang lên.
Cô liếc về phía cửa, nhưng rồi không đứng dậy.
Thím Lý ở ngoài đó, chắc bà ấy sẽ nghe máy.
Một lát sau, thím Lý tất tả chạy vào, chưa thấy người mà giọng đã vang lên trước:
“Chiêu Chiêu, có tin vui này!”
Tần Chiêu Chiêu đang tựa lưng trên giường liền ngồi thẳng dậy, tò mò không biết có chuyện gì mà thím Lý lại hào hứng đến vậy.
Khi thím Lý bước vào, cô liền hỏi:
“Có chuyện gì vui vậy thím?”
“Điện thoại của Sở Y Tế gọi tới đấy! Họ báo tin về chứng chỉ hành nghề của cô.”
Tần Chiêu Chiêu hơi sững người, chưa kịp phản ứng. Kỳ nghỉ sinh của cô còn chưa đầy một tuần nữa là kết thúc, kỳ thi cũng đã diễn ra hơn một tháng rồi. Khi thi xong, nhân viên Sở Y Tế có nói rằng chứng chỉ hành nghề y phải chờ từ hai tháng đến nửa năm mới có thể nhận được.
Mới một tháng mà đã có kết quả sao?
Không chần chừ thêm, cô vội bước xuống giường, nhanh chóng chạy ra nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, nhân viên Sở Y Tế báo rằng cô đã đậu kỳ thi. Chứng chỉ hành nghề y sẽ được gửi về trong vòng hai tháng tới, dặn cô nhớ để ý nhận thư.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!