Tần Chiêu Chiêu không ngạc nhiên trước phản ứng của anh. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cũng sẽ nghi ngờ. Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
“Lục Trầm, tôi biết trước đây tôi đã làm nhiều chuyện ngu ngốc, khiến anh thất vọng. Giờ hối hận cũng đã quá muộn. Chúng ta kết hôn đến giờ, chưa từng bình tĩnh ngồi xuống ăn với nhau một bữa cơm. Giờ đã sắp ly hôn rồi, chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm cũng không thể hòa thuận được sao? Tôi không muốn anh coi tôi như kẻ thù.”
Lục Trầm nghe vậy, ánh mắt càng trầm hơn. Những lời này thốt ra từ miệng cô ta? Trước giờ, cô không bao giờ chịu nhún nhường, còn giở đủ trò để giữ cuộc hôn nhân này. Bây giờ lại nói chuyện nhẹ nhàng như thế?
Anh vốn định từ chối, nhưng lại tò mò muốn biết cô đang bày trò gì. Nếu anh không ở đây, ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Được.”
Tần Chiêu Chiêu thấy anh đồng ý, liền nở nụ cười nhẹ nhõm. Dù gì thì tối qua cô cũng đã cầm d.a.o định hủy hoại cuộc đời anh, vậy mà hôm nay anh vẫn đồng ý ở lại ăn sáng. Đây đã là một khởi đầu không tệ.
“Phòng khách tôi chưa dọn dẹp, vào phòng tôi ăn đi.”
Bước chân Lục Trầm lập tức dừng lại, sắc mặt có chút khó coi.
Vào phòng cô ăn sáng sao?
Anh không quên được cảnh tượng căn phòng đó trước đây. Dù phòng khách có chưa dọn dẹp thì vẫn sạch sẽ hơn rất nhiều. Nếu vào phòng cô, đừng nói đến ăn sáng, anh còn không chắc mình có thể ngồi xuống.
“Chúng ta ăn ở phòng khách đi.”
Tần Chiêu Chiêu nhìn biểu cảm của anh là biết anh đang nghĩ gì. Cô cũng không trách được, dù sao căn phòng trước đây đúng là một đống hỗn độn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Anh yên tâm, tôi đã dọn sạch sẽ rồi.”