Lời này vừa dứt, sắc mặt Trương Vi Vi tái đi một chút. Nhưng ngay sau đó, cô ta lập tức tỏ ra vô cùng ấm ức, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc:
"Sao chị có thể nói như vậy? Em đã quen biết anh Lục từ khi mới đến đây một năm trước. Anh ấy luôn chăm sóc em, nếu không có anh ấy, em đã không thể trụ được đến bây giờ. Em vẫn luôn gọi anh ấy như vậy. Chị đừng hiểu lầm quan hệ giữa chúng em."
Lục Trầm đứng bên cạnh im lặng theo dõi cuộc đối thoại giữa hai người. Khi nghe Tần Chiêu Chiêu gọi mình là "chồng", trong lòng anh bỗng cảm thấy vui vẻ kỳ lạ.
Anh chợt nhận ra, Tần Chiêu Chiêu không hề vô tâm như anh vẫn nghĩ. Cô để ý đến chuyện này, chứng tỏ cô vẫn quan tâm đến anh.
Từ lâu, anh đã biết Trương Vi Vi có tình cảm đặc biệt với mình. Cách cô ta gọi "anh Lục" thực sự có chút kỳ quặc. Nhân cơ hội này, anh muốn giải quyết dứt điểm vấn đề.
Anh quay sang Tần Chiêu Chiêu, trầm giọng nói:
"Anh và bác sĩ Trương chỉ là đồng nghiệp. Em về khu nhà gia đình trước đi."
Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, sững sờ trong giây lát.
Anh không đứng về phía cô, mà lại công khai bảo vệ Trương Vi Vi.
Cơn tức giận bùng lên trong lòng cô, nhưng cô không muốn tranh cãi trước mặt người ngoài.
Trương Vi Vi thấy Lục Trầm lên tiếng, trong lòng càng thêm đắc ý. Cô ta liếc nhìn Tần Chiêu Chiêu, ánh mắt đầy khiêu khích, sau đó giả bộ tốt bụng tiến đến, dịu dàng nắm lấy tay cô:
"Chị dâu, chị đừng giận. Cho dù chị không tin em, thì cũng phải tin anh Lục chứ."
Tần Chiêu Chiêu lạnh lùng hất tay cô ta ra, giọng nói đầy chán ghét:
"Tránh xa tôi ra. Nói chuyện với cô đúng là phát tởm."
Dứt lời, cô quay người bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!