Bà ta giận tím mặt, nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Cái thói cậy quyền bắt nạt người khác đã ăn sâu vào máu, khiến bà ta không kiềm chế được mà lao lên:
“Mày nói không nợ là xong sao? Mày nợ vợ chồng tao cả đời, có chết cũng không trả hết đâu!”
Bố nuôi cô vội kéo bà ta lại, trầm giọng: “Đừng manh động.”
Bà ta vẫn gào lên, chỉ tay vào mặt Vương Tuệ Lan:
“Nếu mày không đưa ra lời giải thích rõ ràng, tao sẽ sống luôn ở đây! Có gan thì giết tao đi, không thì đừng hòng thoát!”
Thái độ ngang ngược đến mức trơ trẽn khiến những người xung quanh bất bình. Có người không nhịn được, lên tiếng:
“Đúng là vô lý! Đã không còn quan hệ mà còn mò tới đây gây sự, chẳng phải chỉ vì tiền sao?”
Nghe vậy, bà ta không buồn giả vờ nữa, gương mặt lộ rõ vẻ bất cần:
“Đúng đấy, tao là đồ lưu manh! Chúng mày làm gì được tao nào? Lo chuyện của mình đi!”
Nói rồi, bà ta quay sang chồng: “Đi thôi, sáng giờ chưa ăn gì, vào nhà nó kiếm chút đồ lót dạ đã.”
Từ Bình An cười khẩy, chắn ngay trước cửa:
“Loại người như các người không xứng bước vào nhà tôi. Biến ngay.”
Bà ta nhướng mày, nhếch miệng cười khinh bỉ:
“Được thôi, không vào cũng được. Vậy đưa 5000 đồng đây, chúng tôi lập tức đi ngay, không nhắc lại chuyện bị đánh nữa.”
Bà ta ngang nhiên chìa tay ra.
Lời vừa nói xong, xung quanh liền vang lên tiếng cười nhạo.
Lương trung bình của công nhân ở Hải Thị khoảng 40 đồng, muốn kiếm được 5000 đồng, e rằng phải làm việc quần quật mười năm không ăn không uống mới có nổi. Bà ta vừa mở miệng đã đòi số tiền lớn như vậy, đúng là không biết ai cho bà ta cái gan đó.
Từ Bình An nắm chặt tay, lạnh lùng:
“Bà nằm mơ à?”
Nếu không phải có bố mẹ mình cùng Vương Tuệ Lan đứng đó, có lẽ hắn đã tát bà ta một cái để bà ta tỉnh táo lại.
Vương Tuệ Lan siết chặt nắm tay, giọng nói nghẹn ngào vì tức giận.
Nếu bố mẹ nuôi không tồi tệ đến vậy, cô đã không phải trốn tới Hải Thị.
Lúc này, bố ruột cô bước lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Các người tìm đến đây bằng cách nào?”
Bố nuôi Vương Tuệ Lan thoáng chột dạ, chưa kịp nói gì thì bố cô đã tiếp tục:
“Hải Thị cách Đông Lăng hơn một nghìn cây số. Chúng tôi chưa từng thông báo cho ai biết con bé ở đây. Vậy ai đã chỉ đường cho các người?”
Bà ta giật mình, đảo mắt liên tục:
“Tất nhiên là… chúng tôi tự tìm ra.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!