"Thím đừng lo lắng. Dù gia đình không đồng ý thì trong lòng con vẫn luôn coi thím là mẹ nuôi. À, tiền này thím cứ cầm lấy, con phải về rồi."
Dứt lời, cô ta vẫy tay chào rồi đạp xe rời đi, để lại Dư Hoa đứng đó với những suy nghĩ rối bời.
Bà nhìn theo bóng Phương Yến khuất dần, trong lòng thực sự cân nhắc chuyện này. Cô gái ấy rất lễ độ, hiểu chuyện, nếu nhận làm con nuôi cũng không phải là không được…
Bà vừa bước vào nhà, Tần Chiêu Chiêu đã tò mò hỏi:
"Mẹ, sao mẹ ra ngoài lâu thế? Cô ấy không nhận tiền à?"
Dư Hoa thở dài, cất tiền vào ví rồi đáp:
"Phương Yến là một cô gái tốt, mẹ đưa tiền nhưng cô ấy nhất quyết không nhận. Mẹ còn nói rõ với cô ấy là Lục Phi đã có người yêu, mong cô ấy đừng hy vọng gì nữa. Thế mà cô ấy không giận dỗi, còn nói sau này sẽ coi Lục Phi như anh trai."
Nghe vậy, Tần Chiêu Chiêu không hề ngạc nhiên.
Từ lúc Phương Yến bước chân vào nhà, cô đã phần nào nhìn thấu con người của cô ta. Đây là kiểu người cực kỳ giỏi che giấu cảm xúc, dù trong lòng không vui vẫn có thể nói ra những lời dễ nghe nhất. Kẻ như vậy mới thực sự đáng gờm.
Cô nghĩ rằng với tính cách của Phương Yến, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế. Hẳn trong lòng vẫn còn dự tính khác.
"Hai người chỉ nói mỗi chuyện đó thôi à?"
"Vẫn còn một chuyện nữa, mẹ vẫn đang suy nghĩ."
"Chuyện gì thế?"
Dư Hoa ngập ngừng một chút rồi nói:
"Phương Yến muốn nhận mẹ làm mẹ nuôi. Mẹ cũng khá quý cô ấy, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến mọi người xem có nên nhận hay không."
Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày. Đúng như cô dự đoán, Phương Yến không bao giờ làm gì mà không có mục đích. Không thể có chuyện cô ta dễ dàng buông bỏ Lục Phi như vậy được.
Nhận mẹ làm mẹ nuôi? Chỉ cần có mối quan hệ với gia đình Lục, dù không thể bên cạnh Lục Phi thì cô ta vẫn có thể nương nhờ cái danh "con gái nuôi" để hưởng lợi.
Lục Phi ngồi bên cạnh cũng bất ngờ, thắc mắc: