Lục Phi cũng không muốn ở lại lâu. Mẹ anh ta chắc cũng sắp về, lỡ bị bà bắt gặp sẽ mất công giải thích thêm.
“Cảm ơn cô đã hiểu. Trời cũng không còn sớm nữa, chúng tôi sẽ không mời cô ở lại ăn cơm, cô nên về đi.”
Lời này khiến Phương Yến vốn rất tự tin lại càng bối rối hơn. Ở lại cũng chẳng còn gì để nói.
“Được rồi, hai người cứ về đi, tôi sẽ đợi chuyến xe buýt cuối rồi đi.”
“Vậy chúng tôi về trước.”
Nói rồi, Lục Phi quay sang Vương Tuệ Lan nói giọng nhẹ nhàng: "Tuệ Lan, mình về thôi.”
Nhìn ánh mắt của Lục Phi khi nhìn người phụ nữ kia, Phương Yến dần nhận ra mối quan hệ của họ có lẽ không đơn giản. Vương Tuệ Lan không rõ lý do Lục Phi làm vậy, cũng không tiện hỏi ngay trước mặt Phương Yến, chỉ gật đầu chào rồi cùng anh ta quay lưng rời đi.
Khi vào đến cổng, Vương Tuệ Lan mới hỏi: "Anh Lục, anh cứ đi thế sao?”
Lục Phi dừng bước, nhìn cô ấy: "Không đi thì ở lại làm gì?”
“Phóng viên Phương có ý tốt mang thiệp mời đến cho anh, ít nhất cũng nên nói vài câu cảm ơn. Anh đi vậy không khác nào đắc tội với người ta. Chẳng lẽ anh không nhận ra cô ấy có ý với anh sao?”
Lục Phi cười: "Cô ấy có ý với anh, anh lại không có ý với cô ấy. Cứ làm vậy để cô ấy từ bỏ ý định. Trong lòng anh đã có người mình thích rồi.”
Vương Tuệ Lan ngạc nhiên: "Từ khi nào vậy? Người anh thích chẳng lẽ còn đẹp hơn cả phóng viên Phương sao?”
Lục Phi nhìn cô ấy, nụ cười ẩn chứa sự dịu dàng: "Dĩ nhiên rồi. Người anh thích không ai sánh được, là duy nhất.”
“Đánh giá cao vậy cơ à. Anh Lục giấu kỹ thật đấy. Thím Dư Hoa cũng không biết, còn đi khắp nơi tìm đối tượng cho anh. Cô ấy là ai vậy? Em có biết không? Tên là gì?”