Nghe vậy, Vương Tuệ Lan bật cười: "Chị à, em lớn rồi mà chị cứ coi em như con nít vậy. Chị yên tâm, em sẽ không bị lừa đâu."
Tần Chiêu Chiêu cũng cười: "Cẩn thận vẫn hơn mà."
"Em biết rồi, em đi đây." Nói xong, cô rời khỏi nhà.
Sau khi Vương Tuệ Lan đi, bà Dư Hoa rót một ly nước, uống vài ngụm liền. Cánh quạt trần trên đầu kêu ù ù, tuy hơi ồn nhưng giúp xua đi cái nóng oi bức. Tần Chiêu Chiêu nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh chồng lúc nãy, lại thêm những lời Vương Tuệ Lan nói, không khỏi tò mò: "Mẹ ơi, anh con có vẻ không vui à?"
Bà Dư Hoa liếc mắt về phía phòng của Lục Phi, giọng có phần khó chịu: "Nó giận mẹ, mẹ cũng đang bực nó đây."
"Sao vậy mẹ?"
Bà Dư Hoa bất lực thở dài, giọng chùng xuống: "Anh con sắp ba mươi rồi, mẹ muốn nó lập gia đình để ổn định cuộc sống. Nó đâu thể cứ mãi một mình như vậy được. Hôm nay, mẹ thấy cô phóng viên Phương có vẻ có cảm tình với anh con, liền hỏi thử xem nó có thích không. Nếu thích, mẹ và bố sẽ giúp nó một tay. Thế mà nó chẳng buồn để tâm, còn bảo mẹ đừng nghĩ linh tinh. Mẹ suýt nữa bị nó làm cho tức chết!"
Tần Chiêu Chiêu nghe xong lại thấy nhẹ nhõm, mỉm cười an ủi: "Mẹ, con cũng thấy cô phóng viên kia không hợp với anh con đâu."
"Sao con lại nghĩ vậy?" Bà Dư Hoa nhíu mày.
Tần Chiêu Chiêu liền phân tích cho bà nghe.
Bà Dư Hoa trầm ngâm một lát rồi gật gù: "Phương Yến nhìn qua đúng là khá khéo léo. Khéo léo cũng có cái hay, anh con tính thẳng thắn, nếu hai đứa khác biệt thì có thể bù trừ cho nhau. Nhưng con nói cũng có lý, nếu không hợp thì sớm muộn gì cũng xảy ra mâu thuẫn. Mọi chuyện đều có hai mặt, phải tiếp xúc mới biết được."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!