Người cảnh sát đi cùng đoàn phóng viên bắt tay Dư Hoa, cảm kích nói: "Cảm ơn gia đình đã hợp tác."
Dư Hoa mỉm cười: "Không có gì, đây là trách nhiệm của công dân chúng tôi."
Họ tiễn nhóm phóng viên ra đến cổng. Trước khi lên xe, Phương Yến quay lại nhìn Lục Phi, nở một nụ cười đầy thiện cảm rồi mới rời đi.
Chiếc xe khuất dần, cả nhà quay vào. Dư Hoa lặng lẽ quan sát, không khó để nhận ra rằng cô phóng viên trẻ kia có chút thiện cảm đặc biệt với con trai mình. Bà cảm thấy vui vẻ, Phương Yến vừa xinh đẹp, vừa có học thức, công việc ổn định. Nếu có thể phát triển tình cảm với Lục Phi thì cũng là chuyện tốt.
Vương Tuệ Lan cũng lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Lục Phi. Cô ấy nhận ra rằng hai người họ thật sự rất xứng đôi. Trong lòng dâng lên một chút hụt hẫng mơ hồ, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô tự nhủ rằng chỉ những cô gái ưu tú như Phương Yến mới xứng với Lục Phi và gia đình họ Lục.
Dư Hoa không bỏ lỡ cơ hội, liền ghé sát Lục Phi, nhỏ giọng nói: "Mẹ thấy cô gái Phương Yến đó có vẻ thích con đấy. Nếu con cũng có cảm tình, bố mẹ có thể giúp một tay."
Vương Tuệ Lan vô thức quay sang nhìn Lục Phi. Anh cũng nhìn lại phía cô ấy. Bắt gặp ánh mắt của nhau, Tuệ Lan chợt cảm thấy có chút bối rối. Cô ấy vội vàng rời mắt đi, thấp giọng nói: "Con xin phép vào trong trước." Rồi nhanh chóng quay lưng bước đi.
Lục Phi nhìn theo bóng dáng cô ấy, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Vẻ mặt cô ấy không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng chính điều đó lại khiến anh có chút hụt hẫng.
"Trời nóng lắm, vào nhà đi mẹ."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!