Dù vết thương của Lục Phi đã lành nhưng vẫn chưa được vận động mạnh. Bác sĩ dặn anh phải nghỉ ngơi thêm vài ngày trước khi đi làm lại. Hai đứa trẻ khỏe mạnh, cả hai cộng lại cũng phải bảy, tám chục cân. Nếu bế chúng, vết thương chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Dư Hoa vội ngăn: “Không được để bố bế! Bố đang mệt, ngoan nào.”
Hai cô bé hiểu chuyện, nghe bà nội nói vậy liền thôi không đòi bế nữa. Lục Phi rửa tay xong, cả nhà quây quần bên mâm cơm.
Bữa trưa Lục Quốc An không về, ông chỉ có thể về nhà vào buổi tối. Sau khi ăn xong, cả gia đình ngồi trò chuyện trong phòng khách. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
Dư Hoa đứng dậy định đi mở, nhưng thím Lý nhanh chóng lên tiếng: “Để tôi ra xem.” Nói rồi bà bước ra ngoài.
Dư Hoa thắc mắc: “Ai vậy nhỉ? Giờ này còn có khách đến?”
Tần Chiêu Chiêu cũng không biết. Một lát sau, thím Lý quay vào, mỉm cười: “Mời vào, cả nhà đang ở đây.”
Ngay sau đó, hai người mặc đồng phục công an bước vào. Đi phía sau họ là một người đàn ông xách máy quay cùng một phụ nữ trẻ cầm micro. Cảnh tượng khiến mọi người trong phòng khách đều bất ngờ.
Dư Hoa cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Bà nhận ra người công an đi đầu. Anh ta từng đến nhà hai lần: một lần khi Giang Tâm Liên mất tích, lần thứ hai là khi cô ta qua đời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!