Lời nói ngây thơ nhưng chân thành của Á Á khiến Vương Tuệ Lan không khỏi xúc động. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé: "Á Á thật tốt, chị nghe mà muốn khóc luôn rồi này."
Dư Hoa chân thành nói: "Do con chăm sóc bọn nhỏ chu đáo, nên chúng mới yêu quý con như vậy. Thím và chú Lục rất biết ơn con, con đã giúp gia đình bác rất nhiều."
"Thím đừng nói vậy." Vương Tuệ Lan cười nhẹ, giọng điềm tĩnh nhưng chân thành. "Con biết thím giữ con ở lại chăm sóc chị Chiêu Chiêu cũng là muốn cho con một nơi nương thân. Con hiểu tấm lòng của thím và chú Lục. Nếu không có sự quan tâm của mọi người, con không thể nào sớm tìm thấy bố mẹ ruột của mình. Mọi người là ân nhân của con suốt đời. Bố mẹ con nói hai ngày nữa sẽ đến thăm nhà để cảm ơn gia đình đã chăm sóc cho con."
“Khách sáo gì chứ! Cuối tuần cứ để bố mẹ, anh trai và chị dâu con sang đây ăn cơm, cả nhà gặp mặt cho thân thiết. Lần trước ở bệnh viện, thím mới gặp mẹ con, anh trai và chị dâu, còn bố con thì chưa có dịp gặp.”
Nghe vậy, Vương Tuệ Lan vui vẻ gật đầu. Lục Quốc An bỗng hỏi: “Bố mẹ con làm công việc gì vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!