Ngày bé, cô và anh trai đều có trách nhiệm trong việc để lạc mất em gái. Trước khi anh đi chơi cùng bạn bè, anh đã dặn cô trông chừng em. Nhưng khi đó cô còn nhỏ, mới bốn, năm tuổi, ham chơi nên dẫn em ra ngoài xem các anh đá cầu. Cô mãi lo cổ vũ mà không để ý em gái đã rời đi từ lúc nào. Mãi đến khi mẹ gọi về ăn cơm, cô mới hoảng hốt nhận ra em không còn ở đó nữa.
Cũng từ ngày đó, cô luôn tự trách bản thân. Nhiều năm trôi qua, cô vẫn thường xuyên nhắc về em, luôn mong có một ngày em gái có thể quay về. Nhưng cô chưa từng nghĩ điều đó lại trở thành sự thật, ngay vào lúc này.
Cô lắp bắp, giọng khẽ run:
“Mẹ ơi, có phải con đang mơ không?”
Vương Tuệ Lan khẽ mỉm cười, nước mắt rưng rưng:
“Chị, đây không phải mơ. Em là Cát Tường.”
Nói rồi, cô không kìm được mà bật khóc.
Từ Như Ý cũng khóc theo. Cô buông đứa bé xuống giường, lao đến ôm chặt lấy em gái mình:
“Cát Tường! Em gái của chị! Bao nhiêu năm qua em ở đâu vậy? Em có biết chúng ta nhớ em đến nhường nào không? Hu hu…”
Vương Tuệ Lan ôm lấy chị, nhẹ giọng an ủi:
“Chị đừng khóc, vừa sinh xong mà khóc sẽ hại mắt đấy.”
Mẹ Từ cũng mắt ngấn lệ, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn cố nở nụ cười:
“Em con nói đúng, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nữa. Phải cười lên mới đúng.”
Từ Như Ý cố gắng nén nước mắt, buông em gái ra, nắm lấy tay cô, vừa nhìn vừa cười:
“Em khác quá, không giống hồi nhỏ chút nào… Chị không nhận ra em.”
Vương Tuệ Lan lau nước mắt, cười đáp:
“Anh cả và mẹ cũng không nhận ra em. Chỉ khi thấy vết bớt sau gáy và vết sẹo bỏng trên chân mới chắc chắn được.”
“Chị cũng không nhận ra em ngay, nhưng lại thấy có cảm giác quen thuộc, cứ như đã gặp ở đâu đó. Chỉ là… không nghĩ theo hướng này.”
“Em cũng vậy. Chắc là vì xa nhau quá lâu.” Từ Như Ý khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!