Lục Phi đúng là có chút xấu hổ. Từ Bình An không chỉ chủ động trả viện phí cho anh ta mà còn tận tình mang đồ ăn đến. Dù đúng là vì anh ta mà Lục Phi bị thương, nhưng xét cho cùng, kẻ gây chuyện lại là tên trộm. Đứng ở góc độ của một người xa lạ, có lẽ bất kỳ ai khác cũng sẽ giữ khoảng cách chứ không nhiệt tình như vậy.
Lục Phi cố gắng ngồi thẳng dậy, nhìn Từ Bình An với vẻ ái ngại: “Cảm ơn anh, anh chu đáo như vậy khiến tôi thấy hơi ngại.”
Từ Bình An đặt túi đồ ăn lên bàn, cười xòa: “Ngại gì chứ? Nếu không nhờ anh giúp tôi bắt tên trộm, sao lại bị thương? Nhà tôi cũng gần bệnh viện, mang chút đồ ăn qua đây chẳng có gì phiền cả. Trong hai ngày anh nằm viện, cứ để tôi lo chuyện ăn uống.”
Lời nói chân thành, thái độ nhiệt tình của hắn khiến người khác khó mà từ chối. Cuối cùng, Lục Phi cũng gật đầu đồng ý.
Từ Bình An kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh hỏi: “Anh thấy đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi. Chỉ còn chút đau ở vết thương thôi, không có cảm giác khó chịu nào khác.” Lục Phi trả lời, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Hôm nay không phải cuối tuần, anh không cần đi làm à?”
“Tôi làm hộ kinh doanh cá thể. Cửa hàng có người trông, không nhất thiết phải ở đó cả ngày.”