Vương Tuệ Lan nhìn chiếc áo khoác trên người, khẽ mỉm cười: “Cái này là của anh Từ.”
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Anh Từ? Em quen người đó từ khi nào? Chị chưa từng nghe em nhắc đến.”
Vương Tuệ Lan mới đến Hải Thị chưa lâu, phần lớn thời gian ở nhà, thế mà đột nhiên lại nhắc đến một người lạ. Dạo này lừa đảo ngoài kia rất nhiều, mà Tuệ Lan lại trẻ trung, xinh đẹp, giọng điệu không giống người địa phương, lỡ gặp kẻ xấu thì sao? Nghĩ vậy, Tần Chiêu Chiêu không khỏi lo lắng, phải hỏi cho rõ ràng.
Vương Tuệ Lan bật cười: “Chính là người bị cướp tiền hôm đó đấy. May mà có anh ấy đưa anh Lục đến bệnh viện rồi thanh toán viện phí giúp. Anh ấy là người tốt. Thím Dư Hoa cũng biết anh ấy, tên Từ Bình An thì phải. Em nghe nói cháu gái của anh ấy nằm chung phòng với An An và An Ninh, hai bé còn từng được em gái anh ấy cho bú nữa.”
Tần Chiêu Chiêu vừa nghe đến đây thì chợt nhớ ra: “Là anh trai của Từ Như Ý?”
“Đúng rồi.”
Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: “Nhưng sao em lại mặc áo của anh ấy?”
“Lúc đó anh Lục mất nhiều máu quá, em vội dùng áo khoác của mình băng lại cho anh ấy. Anh Từ thấy thế nên mới đưa áo của anh ấy cho em mặc. Anh ấy thật sự rất chu đáo và ấm áp.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Đúng là người tốt. Nhà họ Từ ai cũng tốt bụng cả.”
Vương Tuệ Lan khẽ thở dài: “Ông trời đúng là không công bằng.”
“Sao em lại nói vậy?”
“Anh Từ có ba anh chị em, nhưng cô em út bị bắt cóc khi mới hai tuổi, đến giờ vẫn không có tin tức. Bọn buôn người độc ác quá, đã phá nát biết bao gia đình hạnh phúc.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!