Lục Phi được chuyển vào phòng bệnh. Do thuốc mê vẫn còn tác dụng nên anh ta vẫn ngủ say.
Lúc này, hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
Tên cướp đã bị bắt, họ đến để xác minh tình hình của người bị thương. Vương Tuệ Lan và Từ Bình An lần lượt thuật lại sự việc. Sau khi ghi chép xong, cảnh sát gật đầu rồi rời đi.
Đợi họ đi rồi, Vương Tuệ Lan nhìn sang Từ Bình An:
"Anh giúp tôi trông chừng anh ấy một lát được không? Tôi phải về nhà báo cho mọi người biết."
Từ Bình An gật đầu, không nói thêm gì.
...
Bữa trưa đã chuẩn bị xong.
Dư Hoa tan ca về nhà, nhìn đồng hồ rồi chau mày.
"Không biết hai đứa nó đi đâu mà sắp mười hai giờ rồi còn chưa về?"
Tần Chiêu Chiêu cũng cảm thấy lạ. Lẽ ra Lục Phi và Vương Tuệ Lan đã về từ lâu. Nhưng nghĩ lại, cả hai đều là người lớn, chắc không có chuyện gì.
Cô trấn an:
"Có thể sau khi tiễn anh hai đi, anh cả đưa chị Tuệ Lan đi dạo quanh thành phố. Hai người trưởng thành rồi, mẹ đừng lo. Chúng ta ăn trước đi, mẹ còn phải đi làm nữa."
Dư Hoa thấy có lý, đành gật đầu:
"Ừ, vậy thôi, ăn trước vậy."
Đúng lúc này, điện thoại bàn reo lên.
Bà vội vàng nhấc máy.
"Alo, xin hỏi ai đấy?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng của Vương Tuệ Lan:
"Thím ơi, con là Tuệ Lan đây. Anh Lục gặp chuyện rồi, tụi con đang ở bệnh viện Nhân Dân!"
Dư Hoa sững sờ, tay siết chặt ống nghe. Giọng bà trở nên run rẩy:
"Tuệ Lan... có chuyện gì vậy? Lục Phi không sao chứ?"
"Thím ơi, thím đừng lo. Anh ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi. Tụi con đang ở tầng hai khu nội trú, phòng bệnh thứ tư bên tay phải. À, thím đến thì mang giúp anh ấy vài bộ quần áo nhé."
"Được, thím đến ngay đây!"
Dứt lời, bà cúp máy, sắc mặt đầy lo lắng.
Tần Chiêu Chiêu đứng gần đó, nghe hết cuộc đối thoại, lập tức tiến đến, giọng gấp gáp:
"Mẹ, anh cả xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh con bị thương rồi, giờ đang ở bệnh viện. Tuệ Lan vừa gọi báo, mẹ phải đến xem sao!"
Dư Hoa vừa nói vừa vội vàng vào phòng Lục Phi, lật tủ lấy hai bộ quần áo bỏ vào túi.
"Mẹ ơi, anh có sao không?"
Tần Chiêu Chiêu lo lắng hỏi.
"Tuệ Lan bảo không sao, nhưng nếu thật sự không sao thì sao lại phải nằm viện? Chắc chắn đã có chuyện rồi!"
Dứt lời, bà cầm túi đồ, sải bước nhanh ra cửa.
Tần Chiêu Chiêu vội dặn theo: "Mẹ, đến nơi rồi nhớ gọi về báo tình hình của anh cho con yên tâm nhé!"
"Ừ, mẹ biết rồi. Con vào nhà đi, bên ngoài gió lạnh lắm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!