Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của mẹ, đứa trẻ chậm rãi mở mắt, rồi bất chợt khóc òa lên một tiếng.
Tiếng khóc vang lên bất ngờ khiến Tần Chiêu Chiêu giật mình, cô càng không dám động đậy, vội vàng quay sang cầu cứu Dư Hoa:
"Mẹ ơi, sao con lại khóc vậy ạ?"
"Chắc là đói rồi." Dư Hoa dịu dàng đáp, "Lúc nãy con ngủ say quá nên chưa kịp cho bú, mẹ đành để Như Ý cho bú tạm. Giờ cũng hơn một tiếng trôi qua rồi, con đói lại cũng phải."
Tần Chiêu Chiêu cảm kích nhìn sang Hứa Như Ý đang nằm trên giường đối diện:
"Cảm ơn cô nhiều lắm."
Hứa Như Ý mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Không có gì đâu, tôi dư sữa mà. Một đứa bé uống không hết đâu."
Đúng lúc ấy, đứa bé trong lòng Dư Hoa cũng khóc ré lên, làm bé con nằm bên cạnh Hứa Như Ý bị giật mình, lập tức cất tiếng khóc theo.
Hai đứa trẻ thay phiên nhau khóc, âm thanh vang vọng khắp phòng.
Ngược lại, bé gái trong tay Lý Lệ Hoa đã sớm tỉnh giấc nhưng không hề khóc, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn quanh như đang tìm kiếm nguồn gốc của tiếng ồn.
"Cô bé này sau này chắc dễ nuôi hơn anh nó đây." Lý Lệ Hoa nhìn cháu gái ngoan ngoãn, bật cười thích thú.
"Quả thật vậy, thằng bé kia đúng là ‘pháo nhỏ’, ngay cả khóc cũng to hơn người khác một bậc." Dư Hoa vừa nói vừa dỗ cháu. "Các ông ra ngoài hết đi, để cho bọn trẻ bú sữa."
Mấy người đàn ông trong phòng nghe vậy liền tự giác lui ra ngoài.