Bà nói vậy là để mẹ của Đại Tráng không thể viện cớ gây chuyện thêm nữa.
"Tôi hiểu mà. Tôi sẽ không để vợ về đâu. Chờ khi nào bác sĩ cho phép, chúng tôi mới xuất viện." Đại Tráng khẳng định chắc nịch.
Dư Hoa hài lòng gật đầu, quay sang Như Ý cười:
"Cô đúng là có phúc khi lấy được người chồng tốt như vậy."
"Thím nói đúng, điều đúng đắn nhất trong đời tôi là gặp được anh ấy."
Nghe vợ nói vậy, mặt Đại Tráng bỗng ửng đỏ, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên môi. Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ lại lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, khiến ai cũng bật cười.
Mẹ của Như Ý cũng cười theo, tự hào nói:
"Con rể tôi đúng là người tốt. Không chỉ đối tốt với vợ mà ngay cả vợ chồng tôi cũng chăm sóc chu đáo. Mỗi lần đi công tác về, nó đều mua rất nhiều quà tới thăm chúng tôi."
"Nhà bà toàn người tốt, chắc chắn sẽ gặp nhiều may mắn." Dư Hoa cười đáp.
Sau một lúc trò chuyện, Tần Chiêu Chiêu bỗng nhận ra giường số ba đã trống, tò mò hỏi:
"Sản phụ nằm giường đó đâu rồi?"
Đại Tráng quay lại nhìn rồi bật cười:
"Cô ấy vừa sinh xong, xuất viện rồi."
Cả Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa đều kinh ngạc, đồng thanh thốt lên:
"Nhanh vậy sao?"
Mẹ của Như Ý giải thích:
"Cô ấy sinh cực kỳ nhanh, vừa kêu đau một chút đã vào phòng sinh, chưa đến mười phút đã sinh xong. Sau đó nghỉ ngơi một lát rồi về luôn."
Tần Chiêu Chiêu không khỏi trầm trồ, thầm mong sau này nếu mình sinh con cũng có thể thuận lợi như vậy.
Tối hôm đó, Dư Hoa thuê một chiếc giường gấp trong bệnh viện, tự mang theo chăn gối. Một nửa trải làm đệm, một nửa đắp lên người, cảm giác cũng khá ổn.
Giường số ba để trống, mẹ vợ của Đại Tráng bảo anh ta cứ nằm đó nghỉ ngơi, còn bà ngủ trên giường gấp để tiện chăm sóc con gái và cháu. Đại Tráng cũng không khách sáo, sau một ngày dài mệt mỏi, anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa lại chưa quen chỗ mới, nằm mãi vẫn không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!