Người đàn ông gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Ừ, con gái. Rất xinh đẹp, em mau nhìn này.”
Cô rưng rưng nước mắt, hôn nhẹ lên gò má nhỏ nhắn của con, giọng lẫn trong tiếng nấc:
“Xin lỗi anh, Đại Tráng... Em không sinh được con trai cho anh.”
Người đàn ông tên Đại Tráng lắc đầu ngay, nhẹ giọng trấn an:
“Anh thích con gái mà. Con gái mới là chiếc áo bông nhỏ của bố.”
Nhưng Hứa Như Ý không cảm thấy an lòng, cô cắn môi lo lắng:
“Nếu mẹ chồng biết em sinh con gái, cuộc sống của em sau này thật sự không chịu nổi nữa.”
Đại Tráng thở dài, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, giọng kiên định:
“Hai năm nay em đã chịu khổ nhiều rồi. Từ giờ đừng để tâm đến bà ấy nữa. Lần này, anh sẽ đưa em và con rời đi.”
Nghe vậy, Hứa Như Ý sững sờ, rồi nụ cười dần hé trên khuôn mặt nhợt nhạt, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
Dư Hoa đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, trong lòng thầm khen ngợi. Bà vốn là người có lòng tốt, giờ lại thấy một người đàn ông có trách nhiệm như vậy càng thêm thiện cảm.
Nhìn Đại Tráng vụng về bế con, mệt đến mức cánh tay run rẩy, Dư Hoa không nhịn được bước lên, ôn tồn hướng dẫn:
“Cậu bế con như vậy không đúng đâu, vừa mỏi tay lại vừa làm bé không thoải mái. Cậu có thể đặt bé nằm cạnh mẹ trên giường, như thế cả hai vừa dễ chăm sóc bé, vừa tăng thêm cảm giác gần gũi.”
Nghe vậy, Đại Tráng vội gật đầu, cẩn thận làm theo. Anh ta vốn không giỏi mấy chuyện này, nhưng biết Dư Hoa là người tốt bụng nên hoàn toàn tin tưởng.
Dư Hoa nhìn kỹ đứa bé, không khỏi trầm trồ:
“Cô bé này xinh quá! Những đứa trẻ khác mới sinh ra đều nhăn nheo như ông cụ non, vậy mà bé lại trắng trẻo, đáng yêu thế này.”
Nói rồi, bà nhẹ nhàng đặt bé nằm cạnh mẹ. Hứa Như Ý cảm kích, nhìn Dư Hoa bằng ánh mắt biết ơn:
“Cảm ơn bác, thật sự cảm ơn bác.”
Dư Hoa cười xua tay:
“Có gì đâu, tôi chẳng làm gì cả, cô đừng khách sáo.”
Rồi bà quay sang Đại Tráng, nghiêm túc nói:
“Nhà cậu cần thêm người giúp đỡ, một mình cậu không thể lo xuể đâu.”
Lúc này, Hứa Như Ý mới sực nhớ ra mẹ chồng mình, cô không khỏi thắc mắc hỏi:
“Mẹ chúng ta đâu rồi?”
Đại Tráng thản nhiên đáp:
“Anh bảo bà ấy về rồi. Không cần bà ấy chăm em nữa. Anh có thể tự lo được, không biết thì học.”
Hứa Như Ý tròn mắt:
“Nhưng anh là đàn ông, làm sao vừa chăm con vừa lo cho em được? Hơn nữa, anh vừa về đã chẳng kịp nghỉ ngơi gì, chắc mệt lắm rồi... Hay anh qua báo tin cho mẹ em đi, bảo là em sinh rồi, nhất định bà sẽ đến ngay.”
Đại Tráng gật đầu:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!