Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa vào viện đã gặp cảnh này, đúng là quá oái oăm.
Dư Hoa kéo ghế ngồi xuống bên giường Tần Chiêu Chiêu, giọng dịu dàng:
“Con đừng lo lắng quá. Sinh con ai cũng phải trải qua như vậy.”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
“Con biết rồi, mẹ đừng lo cho con. Con đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng mà mẹ này, con nằm mãi không thoải mái lắm, mẹ đỡ con dậy đi dạo một chút nhé.”
Dư Hoa mỉm cười, đứng dậy đỡ con xuống giường. Hai người chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, tận hưởng chút không khí bên ngoài hành lang.
“Ngày mai Lục Trầm lên tàu, ngày kia mới tới nơi.” Dư Hoa khẽ thở dài. “Còn ba ngày nữa là đến ngày dự sinh của con, không biết có kịp không. Mẹ thấy bụng con thấp lắm rồi, có thể sinh bất cứ lúc nào.”
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng xoa bụng, ánh mắt bình thản:
“Kịp hay không cũng không sao đâu mẹ. Có mẹ bên con, con không sợ gì cả.”
Dư Hoa nghe vậy, lòng không khỏi ấm áp. Bà cười, hỏi lại:
“Con tin tưởng mẹ đến thế sao?”
Tần Chiêu Chiêu bật cười:
“Đương nhiên rồi.”
Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới khu vực phòng sinh.
Cửa phòng sinh hé mở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!