Tần Chiêu Chiêu thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi cá kho chua ngọt.
Cô đi thẳng vào bếp, thấy mẹ chồng và người giúp việc đang đứng cạnh nhau. Mẹ chồng tự tay nấu ăn, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ.
Cô định bước tới thì bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Dư Hoa và người giúp việc cũng nghe thấy, cùng ngoảnh lại.
Tần Chiêu Chiêu chậm rãi xoay người, bụng bầu đã lớn khiến việc di chuyển có phần khó khăn. Cô đang định đi mở cửa thì Dư Hoa lập tức ngăn lại:
"Con đang mang thai, đi lại bất tiện, để mẹ mở cửa cho."
Tần Chiêu Chiêu dừng chân, để mẹ chồng đi ra.
Cửa vừa mở, hai đồng chí công an trong quân phục gọn gàng, đội mũ lưỡi trai, đứng nghiêm trang trước cổng.
Tần Chiêu Chiêu thoáng giật mình. Sao giờ này lại có công an đến nhà? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Dư Hoa cũng có cùng thắc mắc, nhưng bà vẫn bình tĩnh hỏi:
"Các đồng chí công an, có việc gì vậy?"
Một trong hai người trả lời:
"Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi đang điều tra một vụ mất tích. Người mất tích là Giang Tâm Liên, bà có quen biết với cô ấy không?"
Dư Hoa lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Vợ chồng nhà họ Giang lại giở trò, báo án con gái mất tích để gây sức ép. Một nước đi thật khôn ngoan.
Dư Hoa nở nụ cười khách sáo:
"Đương nhiên là có quen, cô ấy từng là con dâu của tôi. Các đồng chí công an vào nhà đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng hơn."
Hai người gật đầu rồi theo bà vào sân.
Tần Chiêu Chiêu cũng lễ phép chào họ, sau đó cùng mọi người vào phòng khách.
Trong phòng, hai đứa trẻ vẫn đang chơi đùa, Dư Hoa liền bảo con dâu dẫn chúng vào phòng khác.
Sau khi bọn trẻ rời đi, một trong hai viên công an lên tiếng:
"Bố mẹ của Giang Tâm Liên khai báo rằng trước khi mất tích, cô ấy có liên lạc với gia đình bà. Vì vậy, chúng tôi đến hỏi một số thông tin."
Dư Hoa không có ý định giấu giếm cảnh sát, bèn kể lại chuyện Giang Tâm Liên vì tránh xa bố mẹ mà phải rời khỏi đây, trốn đến một thành phố khác sinh sống.
Hai cán bộ nghe xong cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Một người hỏi:
"Bà có biết cô ấy đã đi đến thành phố nào không? Chúng tôi cần tìm thấy cô ấy để xác nhận tình trạng thực tế. Chỉ khi biết cô ấy an toàn, chúng tôi mới có thể khép lại vụ án này."
Dư Hoa lắc đầu:
"Nó sợ bố mẹ tìm được nên không nói với ai cả, ngay cả với chúng tôi cũng giấu kín."
"Cảm ơn bà đã hợp tác. Nếu sau này có thông tin gì, mong bà liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cần tìm thấy cô ấy để xác nhận cô ấy thực sự ổn. Và bà có thể yên tâm, nếu đúng như lời bà nói, chúng tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho bố mẹ cô ấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!