Tần Chiêu Chiêu nhận lấy, cúi đầu cảm ơn rồi rời khỏi Sở Y Tế.
Cô không về nhà chồng ngay mà ghé qua trung tâm mua sắm.
Lúc này là cuối tháng năm, mùa xuân đã trôi qua hơn một nửa. Lần trước về thăm nhà, cô thấy quần áo của bố mẹ đều đã giặt bạc màu.
Dù bố mẹ là công nhân viên, nhà chỉ có hai người nên ăn uống không thiếu thốn gì, nhưng họ luôn tiết kiệm, chẳng bao giờ chịu mua sắm cho bản thân.
Cô biết họ đang để dành tiền cho mình.
Tần Chiêu Chiêu đã nhiều lần nói với bố mẹ rằng cô và Lục Trầm có thể tự lo cho cuộc sống, không cần họ phải vất vả nữa. Bố mẹ ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau đó vẫn không thay đổi gì.
Tình thương của cha mẹ vốn là vậy. Dù con cái có sống tốt thế nào, họ vẫn muốn góp một phần sức lực để cuộc sống của con thêm đủ đầy.
Những thứ bố mẹ không nỡ mua, cô sẽ mua về cho họ. Dù mẹ có mắng cô tiêu tiền hoang phí, nhưng cô biết trong lòng bà vẫn vui.
Hôm nay không phải cuối tuần, bố mẹ cô đều đi làm.
Cả hai cùng làm trong một nhà máy, trưa ăn tại căn tin, không có thời gian về nhà nghỉ ngơi. Công nhân không phải lãnh đạo, giờ nghỉ trưa chỉ ngắn ngủi, ăn xong nghỉ một lát rồi lại tiếp tục công việc.
Vì thế, vào thời điểm này, khu gia đình công nhân rất vắng vẻ.
Xe ba gác chở cô đến tận cửa nhà.
Tần Chiêu Chiêu xuống xe, trả tiền, rồi đứng lại nhìn theo bóng người lái xe dần khuất xa.
Vừa quay người định mở cửa, cô bất ngờ nhìn thấy Vinh Xuân Mai.
Cô ả đang mặc một chiếc tạp dề cũ, bê chậu nước từ trong nhà ra đổ xuống rãnh nước ven đường.
So với trước đây, Vinh Xuân Mai gầy sọp đi trông thấy. Khuôn mặt hốc hác, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, khiến vẻ đẹp kiêu sa ngày nào giờ chỉ còn lại chút tàn dư.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!