Lục Dao bật cười, ánh mắt đầy tán thưởng: "Đúng là con cháu nhà họ Lục, giỏi lắm! Lần sau em phải mua gì đó ngon cho hai đứa nhỏ mới được. Chị dâu nhớ mang về giúp em nhé."
Tần Chiêu Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhà thiếu gì đồ ăn đâu, em đừng mua nữa. Bụng chị bây giờ lớn thế này, đi lại đã khó khăn, còn phải xách đồ nữa thì mệt lắm."
"Em quên mất chị đang mang thai." Lục Dao vỗ trán, cười cười. "Được rồi, cuối tuần này nghỉ, em sẽ tự mua rồi mang đến cho bọn nhỏ."
Hai chị em trò chuyện thêm một lúc, sau đó Lục Dao chuẩn bị đi kiểm tra khu vực mình quản lý.
Tần Chiêu Chiêu ngồi khá lâu, thấy trời cũng đã muộn, liền đứng dậy rời đi. Lục Dao tiễn cô ra khỏi thư viện, còn cẩn thận gọi một chiếc xe ba bánh chở khách cho cô.
Tần Chiêu Chiêu vừa bước lên xe, Lục Dao đã không quên dặn dò tài xế: "Anh đi chậm thôi, nhớ chú ý an toàn."
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Em cứ về đi, đừng lo cho chị."
Đợi xe đi xa rồi, Lục Dao mới quay lại thư viện.
Tần Chiêu Chiêu về đến nhà rất nhanh.
Lúc này, mẹ chồng và anh chồng vẫn chưa tan làm, bố chồng làm ở đơn vị cách nhà khá xa nên buổi trưa không về. Người giúp việc đang tất bật chuẩn bị bữa cơm trong bếp.
Trong phòng khách, Á Á và Thanh Thanh đang chơi đùa. Nhìn thấy cô bước vào, hai đứa nhỏ liền vui mừng chạy tới, như hai chiếc bánh bao nhỏ thơm phức, giọng nói non nớt ngọt như quết mật, khiến người nghe cảm thấy lòng mềm nhũn.
"Thím về rồi!"
"Thím ơi, thím đi đâu vậy?"
Hai đứa nhỏ mỗi đứa nắm lấy một bên tay Tần Chiêu Chiêu, đôi mắt long lanh đầy tò mò.
"Thím ghé chỗ cô của các con một lát. Cô rất nhớ các con, cuối tuần này cô sẽ mua nhiều đồ ăn ngon đến thăm đấy."
Thanh Thanh reo lên: "Con cũng lâu rồi chưa gặp cô, con rất nhớ cô. Sao cô không về nhà ở nữa?"
Tần Chiêu Chiêu còn chưa kịp trả lời thì Á Á đã lên tiếng trước:
"Vì cô đã lấy chồng rồi, giờ phải sống ở nhà chồng. Sau này em lớn lên, lấy chồng rồi cũng phải rời nhà đến sống với nhà chồng thôi."
Thanh Thanh nghe vậy liền giãy nảy: "Em không muốn! Em không lấy chồng! Em muốn ở nhà mãi cơ!"
Tần Chiêu Chiêu bật cười, nhìn hai đứa nhỏ tranh luận mà thấy thật thú vị.
Cô ngồi xuống ghế sofa, chơi với hai chị em một lát thì cảm thấy hơi mệt.
Bụng cô giờ đã gần sáu tháng, lại còn là song thai, nên càng ngày càng nặng nề. Chỉ đi lại một chút thôi mà đã thấy mỏi lưng, chân cũng có cảm giác sưng lên.
"Bà và bố sắp về rồi, các con cứ chơi trong phòng khách đợi nhé. Thím buồn ngủ quá, phải vào phòng nằm nghỉ một lát."
Á Á hiểu chuyện, gật đầu: "Thím, nếu thím mệt thì đi nghỉ đi. Con sẽ chăm sóc em!"