Lục Trầm thấy cô im lặng, vẻ mặt đầy suy nghĩ thì không khỏi tò mò:
"Sao em trông ngạc nhiên vậy?"
Tần Chiêu Chiêu nhìn anh, giọng đầy lo lắng:
"Nghe anh nói xong, em thực sự lo lắng cho sức khỏe của các chiến sĩ trong doanh trại. Nếu bị bệnh, tốt nhất là cố chịu đựng đi."
Lục Trầm sững người, không ngờ cô lại nói vậy.
"Em nói thế là sao?"
"Với trình độ của bác sĩ đó, em sợ rằng không bệnh cũng thành bệnh lớn mất thôi. Nếu lỡ khám nhầm rồi cho uống nhầm thuốc thì còn nguy hiểm hơn!"
Lục Trầm bất đắc dĩ thở dài. Anh cảm thấy mình đã giải thích rất rõ ràng, vậy mà Tần Chiêu Chiêu vẫn không tin tưởng bác sĩ.
Chuyện này không phải trò đùa, anh phải nhắc nhở cô một lần nữa:
"Được rồi, em đừng lo lắng chuyện này nữa. Và quan trọng nhất, từ giờ về sau, đừng tùy tiện khám bệnh cho người khác nữa, được không?"
Tần Chiêu Chiêu không muốn tiếp tục bàn về chuyện này nữa.
"Được rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ không lo chuyện bao đồng nữa."
Nói xong, cô xoay người trở về phòng, đóng cửa lại mà không thèm ngoái đầu nhìn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!