Nói xong, bà ta đưa tờ phiếu xét nghiệm cho Vinh Xuân Mai.
Cô ả cầm tờ giấy, không buồn nhìn mà thẳng tay đưa cho Trưởng phòng Tôn, giọng không che giấu sự giễu cợt: "Thấy chưa? Tôi không hề mang thai."
Trưởng phòng Tôn nhận lấy, đọc kỹ từng chữ. Sắc mặt ông ta thoáng hiện vẻ thất vọng.
Nhìn phản ứng của ông ta, Vinh Xuân Mai càng thêm đắc ý, giọng điệu ung dung: "Nhìn kỹ chưa? Tôi vốn không có thai. Từ nay mong các người giữ lời, đừng đến tìm tôi nữa."
Trưởng phòng Tôn trầm mặc một lát, ánh mắt trở nên sắc bén. "Tôi không tin cô. Cô không làm giả đấy chứ?"
Vinh Xuân Mai nheo mắt, không ngờ dù đã có giấy khám trong tay mà ông ta vẫn còn nghi ngờ.
"Ông bị sao vậy? Ông luôn đi cùng tôi, làm sao tôi có thể làm giả? Chẳng lẽ ông còn nghi cả bác sĩ cũng là đồng phạm của tôi?"
Trưởng phòng Tôn liếc nhìn bác sĩ Chu: "Cũng không phải là không thể."
Bác sĩ Chu nghe vậy thì sắc mặt sa sầm. "Cái người này, sao anh có thể nói thế? Anh đang xúc phạm nhân phẩm của tôi đấy."
Trưởng phòng Tôn vội xua tay, giọng hạ xuống đôi phần: "Tôi không nghi ngờ cô, chỉ là không tin tưởng cô ta thôi."
Vinh Xuân Mai tức giận đến run người, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Giấy khám đã ở trong tay ông mà vẫn không tin, chẳng lẽ muốn tôi mổ bụng ra cho ông xem có thai hay không?"
"Không cần thiết phải vậy." Trưởng phòng Tôn hừ lạnh, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào túi áo. "Bác sĩ đã nói cô không mang thai, tôi sẽ tin bác sĩ. Nhưng tờ giấy này tôi sẽ giữ lại. Nếu sau này biết cô lừa tôi, đừng trách tôi không khách sáo."
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Vừa khi bóng lưng Trưởng phòng Tôn khuất khỏi hành lang bệnh viện, bác sĩ Chu mới thở phào, nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút lo lắng.
"Con chắc chắn sẽ không làm liên lụy bà chứ?" Bà ta hỏi.
Vinh Xuân Mai cười nhạt, giọng đầy tự tin: "Bà cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Chỉ cần con không làm kiểm tra thêm, họ sẽ không bao giờ biết được. Chuyện giữa chúng ta cũng không ai có thể phát hiện."
"Thế thì tốt. Nhưng nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, con cũng không được kéo bà vào."
"Con biết rồi. Sẽ không làm liên lụy đến bà đâu." Vinh Xuân Mai cười cười. "Sau này mọi chuyện suôn sẻ, con nhất định sẽ trả ơn bà vì đã giúp đỡ con thời điểm này."
Bác sĩ Chu nghe vậy cũng nhẹ nhõm hơn, nét mặt lộ ra chút tươi cười.
Trưởng phòng Tôn vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, đi được một đoạn thì quay sang vợ, hỏi nhỏ: "Bà thấy tôi diễn thế nào?"
Bà vợ phì cười: "Quá giỏi! Diễn xuất tự nhiên lắm, tôi suýt thì tưởng ông thật sự tức giận đấy."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!