Cô ta nói bố mẹ mình đã biết chuyện này, nếu anh không chịu cưới, họ sẽ đến tận chỗ làm của anh quấy rối, thậm chí tìm đến khu quân đội. Nếu vẫn không được, họ sẽ kiện anh tội hiếp dâm.
Lục Phi bị dồn vào chân tường, lúc này anh mới nhận ra tất cả có thể chỉ là một cái bẫy.
Nhưng anh chẳng có bằng chứng.
Anh xin Vinh Xuân Mai cho mình một tuần để suy nghĩ.
Cô ta đồng ý, lúc ra về còn thả lại một câu đầy ẩn ý:
"Bố em là loại người gì anh cũng biết rồi. Chuyện gì ông ta cũng dám làm. Em không muốn thấy anh bị hủy hoại."
Lục Phi biết rõ, đó chẳng khác gì một lời đe dọa.
Nhưng anh lại không thể làm gì khác.
Những ngày qua, chuyện này khiến anh mất ăn mất ngủ, công việc và cuộc sống đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nghe xong, Dư Hoa giận run người, lớn tiếng:
"Chuyện nghiêm trọng như vậy mà con không nói với bố mẹ? Rõ ràng con đã bị gài bẫy!
Tửu lượng của con ra sao, con không tự biết à? Sao chỉ một ly mà đã bất tỉnh, lại còn ngủ với cô ta nữa?
Một người phụ nữ đứng đắn lại dễ dàng lên giường với con như vậy sao?
Còn nữa, sao trùng hợp đến mức lại có thai?"
Lục Phi cau mày, giọng khàn đi vì mệt mỏi:
"Con cũng đã nghĩ đến điều đó… Nhưng con không có bằng chứng."
Lúc này, Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ đến lời trưởng phòng Tôn nói với mình hôm nay—
Chuyện Vinh Xuân Mai đã ngủ với con trai ông ta, nên không trả lại tiền sính lễ.
Và vào mùng Hai Tết, khi cô về nhà bố mẹ, đã tận mắt thấy Vinh Xuân Mai ở nhà trưởng phòng Tôn.
Sau đó, mẹ cô còn kể rằng, Vinh Xuân Mai đã ở đó suốt ba ngày mới trở về.
"Anh cả, anh có chắc Vinh Xuân Mai thực sự mang thai không?" Tần Chiêu Chiêu nhìn thẳng vào mắt Lục Phi, giọng điệu đầy nghi ngờ.
Lục Phi gật đầu, vẻ mặt trầm trọng. "Anh đã xác nhận rồi, là thật."
"Đứa trẻ đó không phải của anh." Tần Chiêu Chiêu khẳng định chắc nịch.
Lục Phi sững sờ, cau mày nhìn cô. "Sao em dám chắc?"