“Lục Dao, đừng để ý đến lời mợ con nói. Bà ấy không được học hành nhiều, tính tình lại thẳng thắn, nói năng không khéo. Cậu thay mặt bà ấy xin lỗi con.”
“Cậu, cậu nói gì vậy. Con biết tính mợ mà, con không để bụng đâu.”
Dư Đông nghe cháu gái nói vậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Lời nói nhẹ nhàng của Lục Dao lại càng làm nổi bật tính cách cố chấp của Tân Bình.
Lúc này, Tân Bình đã ra ngoài tìm con trai, nhưng tìm mãi không thấy.
Xuân Sinh là đứa con trai bà ta sinh khi đã 39 tuổi, hai chị gái của nó đều đã kết hôn. Năm nay cậu bé tròn mười tuổi, nghịch ngợm, hiếu động, chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.
Không thấy con đâu, bà ta bắt đầu lo lắng.
Tân Bình vội đi tìm Lục Trầm, hỏi ngay:
“Lục Trầm, con có thấy Xuân Sinh đâu không?”
Lục Trầm nhìn quanh một lượt rồi lắc đầu:
“Vừa rồi con chỉ thấy cậu và mợ, không thấy Xuân Sinh.”
Nghe vậy, lòng Tân Bình càng nóng như lửa đốt.
Lúc đứng ở cổng, có rất nhiều trẻ con vây quanh xem náo nhiệt. Khi ấy Xuân Sinh vẫn còn nắm tay bà ta, nhưng sau đó đã buông ra.
Bà ta mãi nói chuyện với Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu, lại nghĩ nơi này là khu nhà quân nhân, ngay trước cửa nhà mình, chắc không có vấn đề gì, nên cũng không để ý nhiều.
Giờ nghĩ lại, bà ta hối hận vô cùng, vội vã chạy ra ngoài tìm con.
Lục Trầm thấy thế cũng đi theo, trấn an:
“Chắc là đi chơi cùng bọn trẻ thôi. Trong khu này an toàn lắm, mợ đừng lo.”
Nhưng Tân Bình không thấy con trai thì làm sao yên tâm được. Giọng bà ta hoảng hốt:
“Nhưng trong khu cũng không có… Nó có thể đi đâu được chứ?”
Chưa kịp nói hết câu, bà ta đã nhìn thấy phía hòn non bộ có một nhóm trẻ đang tụ tập.
Tân Bình chạy tới, thở phào khi thấy Xuân Sinh đang ngồi giữa bọn trẻ, cùng hai đứa khác chơi đập đồng xu.
Nhưng cơn lo lắng chưa kịp tan hết, bà ta đã giận dữ quát lên:
“Xuân Sinh! Con làm gì ở đây? Mau về với mẹ!”
Đám trẻ thấy người lớn đến, lại còn bị quát, lập tức tản ra.
Xuân Sinh không vui, trừng mắt nhìn mẹ, hét lên:
“Mẹ làm bạn con chạy hết rồi!”
Tân Bình bước tới nắm tay con, giọng trách móc:
“Trời lạnh thế này, con xem tay con đi, lạnh buốt cả rồi. Nếu bị cảm lạnh thì mẹ mặc kệ đấy.”
Bà ta kéo con trai về phía Lục Trầm, giới thiệu:
“Đây là anh Lục Trầm của con.”
Xuân Sinh vẫn còn giận dỗi vì mẹ phá hỏng trò chơi, bèn miễn cưỡng gọi một tiếng “anh”, rồi hất tay mẹ ra, mặt hậm hực bỏ đi.
Tân Bình vội vàng chạy theo sau.
Thằng bé chạy ngang qua chỗ Tần Chiêu Chiêu đứng, suýt chút nữa va vào cô, khiến cô giật mình.
Thấy Tân Bình chạy theo, cô mới nhận ra đây là con trai của mợ mình.
Nhưng mợ ta chẳng buồn nói với cô một câu nào, chỉ vội vàng đuổi theo con.
Tần Chiêu Chiêu càng có ấn tượng xấu về người mợ này.
Lục Trầm nhìn theo Xuân Sinh, rồi quay sang dặn dò:
“Em tránh xa thằng nhóc ấy một chút, nó nghịch quá, nhỡ va vào thì phiền lắm. Mình vào nhà thôi.”