Bà ta vừa định nói thêm gì đó thì lúc này, có một cụ ông tóc đã bạc nửa đầu chậm rãi bước lên xe. Ông lão mặc bộ quần áo cũ kỹ, tay chống gậy, dáng đi hơi run rẩy. Vừa nhìn thấy ông, người bán vé lập tức thay đổi thái độ. Nếu như với Dư Hoa, bà ta niềm nở bao nhiêu thì với cụ già lại lạnh lùng bấy nhiêu.
Bà ta khoanh tay trước ngực, giọng lười biếng:
“Lại đây mua vé.”
Ông lão run rẩy lục lọi trong túi áo cũ, rút ra một đồng tiền hào lẻ, cẩn thận đưa tới. Người bán vé nhíu mày, dùng hai đầu ngón tay cầm lấy đồng tiền, vẻ mặt đầy chê bai như thể đang cầm một thứ gì đó bẩn thỉu lắm. Sau đó, bà ta xé vé, gần như quăng vào tay ông lão.
Ông lão chẳng hề tỏ ra khó chịu, vẫn nở nụ cười hiền lành, chậm rãi cầm lấy vé rồi xoay người tìm chỗ ngồi. Thấy ghế bên cạnh người bán vé còn trống, ông lão liền bước tới.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống, bà ta đã nhăn mặt, giọng gay gắt:
“Đi, mau ra chỗ khác! Người đầy mùi thế này, hôi c.h.ế.t đi được! Ông ra chỗ ghế trống gần cửa sổ đằng kia mà ngồi.”
Ông lão thoáng chững lại, mặt lập tức đỏ bừng vì ngượng ngùng. Ông cúi đầu, lặng lẽ lùi lại, vẫn cố nở nụ cười gượng gạo rồi rời đi.
Cả xe yên lặng trong giây lát.
Dư Hoa trông thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Bà đã sớm không còn thiện cảm với người bán vé, nhưng đến giờ thì hoàn toàn thất vọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!