Bởi vì Lục Dao vẫn chưa về, cả nhà ai nấy đều háo hức chờ đợi.
Mãi đến năm giờ chiều, cuối cùng Lục Dao cũng bước vào cửa.
Vừa nhìn thấy cô, mọi người lập tức quay lại, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong chờ, trên mặt đều hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
Lục Dao liếc nhìn xung quanh, thấy cả nhà đều nhìn mình chăm chú thì rùng mình giả vờ sợ hãi: "Mọi người làm gì thế? Sao lại nhìn con kiểu đó? Con sợ đấy!"
Dư Hoa hiểu tính con gái, biết cô lại đang trêu đùa, nhưng thấy Lục Dao về nhà với tâm trạng vui vẻ như vậy, bà cũng an tâm hơn nhiều.
Bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, vẫy tay gọi: "Lại đây ngồi cạnh mẹ nào. Hôm nay buổi xem mắt thế nào? Sao về muộn vậy?"
Lục Dao lập tức xụ mặt, thở dài một hơi: "Không có gì đâu. Anh ấy không ưng con, chê con già quá."
Lời này vừa thốt ra, cả phòng khách đều sửng sốt.
Cô cháu gái Á Á tròn mắt, ngạc nhiên kêu lên: "Cô ơi, cô lại thất bại rồi hả? Cô thật tội nghiệp!"
Lục Dao bĩu môi, than vãn đầy khoa trương: "Cô thật đáng thương! Chắc đời này không lấy được chồng rồi."
Tần Chiêu Chiêu cau mày, trong lòng thấy khó hiểu. Sao lại có chuyện như vậy? Hứa An Hoa không thích Lục Dao ư?
Nhưng nếu thật sự là vậy thì lý do từ chối cũng quá vô duyên. Một người đàn ông trưởng thành, lại dùng lý do như vậy để từ chối một cô gái, đúng là kém tinh tế.
Nghĩ đến chuyện do mình và Lục Trầm đề nghị mà khiến Lục Dao bị từ chối, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy có chút áy náy. Ban đầu, cô thật sự nghĩ Hứa An Hoa là một người tốt nên mới nhờ anh trai giới thiệu.