Giang Tâm Liên nghe vậy, chợt thấy mình hơi quá lời với mẹ. Cô ta dịu giọng lại: "Con không giận gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi. Mẹ đừng lo. Con không đổi vì có lý do riêng, chẳng liên quan gì đến chuyện đó. Mẹ cứ giữ tiền lo cho lễ hỏi của Thúy Thúy đi." Nói rồi, cô ta chủ động khoác tay mẹ: "Con có tiền mà."
Bà Giang thấy con gái không còn giận, liền cười bảo: "Con gái mẹ vẫn là nhất, sau này già rồi chắc chỉ trông cậy vào con thôi. Em trai con mà lấy vợ rồi, chắc nó cũng chẳng còn nhớ đến bố mẹ nữa."
Ông Giang bĩu môi: "Ban nãy bà còn trách tôi, giờ chính bà lại nói xấu con trai đấy nhé."
Bà Giang lườm ông: "Lúc nào cũng thấy ông chọc tôi!"
Sau khi đi dạo một vòng tầng một, họ lên tầng hai, nơi bán quần áo, giày dép và vải vóc. Thúy Thúy vừa bước vào đã tỏ ra thích thú.
"Wow, quần áo ở đây đẹp quá!" Cô ả đứng lại trước một cửa hàng, mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc áo khoác dạ dài màu đỏ rực treo trên tường. "Anh Hạo, anh thấy chiếc áo này thế nào?"
Giang Hạo gật đầu: "Đẹp. Cô ơi, lấy chiếc áo này cho chúng tôi thử nhé."
Nhân viên lấy áo xuống. Thúy Thúy mặc thử, cô ả tuy không quá xinh nhưng cao 1m62, mặc chiếc áo đỏ trông khá nổi bật.
"Em mặc cái này nhìn khác hẳn, đẹp lắm!" Giang Hạo nhìn Thúy Thúy trong gương, không tiếc lời khen.
"Thật không? Em cũng thấy thích."
"Thích thì mình mua luôn đi."
Giang Hạo đưa cô ả đi mua sắm vốn đã có ý định mua quần áo cho cô ả. Hắn rất thích Thúy Thúy, lại đúng dịp dẫn cô ả về nhà chơi nên định mua tặng vài bộ. Buổi sáng mẹ hắn đưa hai trăm đồng để sắm đồ cho cô ả, vì vậy hắn rất hào phóng.
Thúy Thúy vui vẻ, cởi áo đưa lại cho nhân viên: "Bọn tôi lấy chiếc áo này, gói lại giúp nhé."
Nhân viên bán hàng vừa gói áo vừa nói: "Chiếc này là mẫu đắt nhất cửa hàng đấy, làm từ len lông cừu, mềm mại và ấm hơn dạ thường, rất phù hợp với thời tiết này."
"Bao nhiêu tiền vậy?" Giang Hạo hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!