Không ngờ, Tiểu Cường bỗng đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
“Đừng nói nữa! Đừng tưởng không ai thích tôi! Chẳng qua là mẹ tôi bảo nhà các người có điều kiện tốt, sau này có thể giúp tôi tìm một công việc ổn định, nên tôi mới chịu đến xem mắt. Bằng không, tôi đã chẳng phí thời gian! Một cô gái mà cao lớn thế này, chẳng giống phụ nữ gì cả! Cô ta không thích tôi thì tôi cũng chẳng vừa mắt cô ta!”
Dứt lời, cậu ta quay ngoắt người bỏ đi, không thèm ngoảnh lại.
Mẹ của Tiểu Cường vội vàng chạy theo, vừa bối rối vừa giận dữ:
“Tiểu Cường, con làm gì vậy?”
Mọi người đều sững sờ. Không ai ngờ rằng Tiểu Cường – một thanh niên có học thức – lại có thể nói ra những lời lỗ mãng như vậy trước mặt bao người. Đúng là không thể tin nổi!
Mợ của Lục Trầm đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Bà không ngờ Tiểu Cường lại thiếu suy nghĩ đến mức buông ra những lời này, khiến bà cũng chẳng còn chút thể diện nào. Ban đầu, rõ ràng bà là người có lý, nhưng bây giờ thì mọi chuyện hoàn toàn đảo ngược. Tình thế trở nên khó xử đến mức bà không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.
Bà lẩm bẩm trong sự bực bội:
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tôi có ý tốt muốn thu xếp chuyện này, cuối cùng lại thành ra chẳng ra gì! Thôi, tôi về đây!”
Nói xong, bà quay người bỏ đi.
Dư Hoa vội chạy theo, giữ lại:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!