Tần Chiêu Chiêu nhận ra sự khác thường trong hành động của chồng, nếu không, anh đã chẳng hành động như vậy. Cô trầm giọng: "Kệ anh ấy đi bố, chắc chắn có chuyện gì rồi."
Bà Lý cũng đồng tình: "Tôi cũng thấy người đó trông không đáng tin. Dạo gần đây còn nghe tin có kẻ bắt cóc trẻ con ở bệnh viện nữa. Hôm trước suýt bị bắt mà vẫn chạy thoát."
Ông Tần có vẻ chưa tin lắm: "Làm gì có chuyện trùng hợp vậy, ai lại dám ngang nhiên bắt cóc giữa ban ngày ban mặt chứ?"
Lục Trầm bám theo người đàn ông đến một ngã ba, thấy hắn không hề rẽ về hướng bệnh viện mà lại vòng sang một con hẻm nhỏ. Anh lập tức cảnh giác, rõ ràng tên này đã nói dối.
Không vội manh động, Lục Trầm tiếp tục theo dõi. Theo kinh nghiệm của anh, bọn buôn người thường không hành động đơn lẻ mà có đồng bọn hỗ trợ. Qua hai ngã rẽ, người đàn ông dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang, đảo mắt nhìn quanh đầy cảnh giác rồi mới bước vào trong.
Lục Trầm xác định đây có thể là điểm tập kết. Anh không vào cửa chính mà vòng ra phía sau, nhẹ nhàng trèo tường vào bên trong. Nhà máy này trước kia là xưởng sản xuất xì dầu, giờ đã bỏ hoang, sân đầy những chiếc chum vỡ. Từ trong phòng vọng ra tiếng trò chuyện.
"Có ai theo dõi không đấy?"
"Không, chỉ gặp phải chút rắc rối thôi, suýt nữa thì lộ."
Một giọng khác căng thẳng hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tên lúc nãy kể lại chuyện đụng độ với Lục Trầm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!