Đúng mười hai giờ, pháo từ khắp khu gia đình quân nhân đồng loạt vang lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc, như xé toạc màn đêm yên tĩnh. Tần Chiêu Chiêu nhíu mày, cảm thấy tai mình hơi ong ong.
Lục Trầm quay lại, nắm tay cô rồi lớn tiếng nói: "Vào trong ngủ thôi, đừng để con chúng ta sợ."
Dư Hoa cũng gật đầu tán thành: "Lục Trầm nói đúng đấy, tiếng nổ to thế này, em bé trong bụng chắc chắn cũng giật mình."
Thật ra, dù mẹ chồng không nhắc thì cô cũng định vào nhà. Không chỉ vì tiếng pháo mà cả cái lạnh cắt da. Mọi người kéo chặt áo, rụt cổ lại rồi vội vàng bước vào nhà. Ai nấy đều quay về phòng để nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Tần Chiêu Chiêu bị đánh thức bởi một tràng pháo khác. Cô mở mắt, nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi.
Cô đưa tay sờ giường bên cạnh, mới nhận ra Lục Trầm đã dậy từ sớm. Hôm nay là mùng Một, cả nhà phải dậy sớm để gói bánh chẻo. Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy cô rằng ngày đầu năm không được ngủ nướng, thói quen đó cứ thế theo cô đến tận bây giờ.
Tần Chiêu Chiêu thay quần áo rồi rời phòng, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của Á Á và Thanh Thanh. Cô lần theo âm thanh ấy đến nhà bếp, thấy cảnh tượng náo nhiệt bên trong.
Dư Hoa, Lục Dao, Lục Trầm và hai cô bé đang quây quần gói bánh chẻo. Mặt mũi Á Á và Thanh Thanh lấm lem bột, mỗi bé cầm một vỏ bánh, còn Lục Dao thì kiên nhẫn hướng dẫn hai cháu cách gói. Dư Hoa ngồi bên cạnh cán bột, trong khi Lục Trầm cũng đang chăm chú gói từng chiếc bánh.
Ngẩng đầu lên thấy cô, Dư Hoa mỉm cười hiền hậu: "Chiêu Chiêu, sao con dậy sớm vậy? Tối qua thức khuya rồi, vào nghỉ thêm chút đi, để mọi người gói xong rồi dậy cũng được."
Tần Chiêu Chiêu cười, tiến lại gần: "Tiếng pháo to quá, có nằm cũng không ngủ thêm được đâu ạ. Để con phụ mọi người gói bánh."
Lục Dao ngạc nhiên: "Chị dâu biết gói bánh chẻo à? Em nhớ chị đâu có biết nấu ăn?"
Tần Chiêu Chiêu bật cười: "Chị học sau khi vào quân khu đó."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!