Ngoài trời chỉ còn lác đác vài tiếng pháo, trong không gian tĩnh lặng, tiếng khóc trẻ con lại càng thêm sắc bén.
Cả nhà giật mình đứng bật dậy, lo lắng không biết chuyện gì xảy ra. Lục Phi lập tức chạy đến phòng bọn trẻ, mọi người cũng vội vã đi theo. Anh đẩy cửa, bật đèn, liền thấy hai đứa bé ngồi khóc nức nở trên giường. Anh vội vàng ôm chúng vào lòng, dịu dàng hỏi:
"Đừng sợ, có chuyện gì vậy? Có phải gặp ác mộng không?"
Á Á vừa khóc vừa thút thít: "Bố ơi, con mơ thấy mẹ bỏ con với em lại… xung quanh chẳng có ai cả, chỉ có hai chị em con thôi. Hu hu…"
Á Á khóc nấc lên, Thanh Thanh vì bị tiếng chị đánh thức, cộng thêm trời tối không nhìn rõ gì, nên cũng sợ hãi bật khóc theo.
Lục Phi dịu dàng vỗ lưng con gái, trấn an: "Ngoan nào, chỉ là giấc mơ thôi. Con thấy không, mọi người vẫn ở đây với con mà. Mẹ con sẽ không bỏ hai đứa đâu. Đừng khóc nữa nhé?"
Nhưng Á Á lại lắc đầu, đôi mắt hoe đỏ đầy hoang mang: "Không đâu bố ơi… mẹ đã bỏ con với em rồi. Hôm nay con thấy mẹ đi cùng bà ngoại. Họ nhìn thấy chị em con nhưng không đến… mà quay lưng đi mất…"
Lục Phi sững người.
Lúc về nhà, Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đã không kể chuyện này cho ai vì sợ phá hỏng không khí Tết, chẳng ngờ điều đó lại gây tổn thương lớn đến Á Á, khiến cô bé ám ảnh đến mức gặp ác mộng.
Dư Hoa, Lục Quốc An và Lục Dao cũng quay sang nhìn Lục Phi cùng vợ chồng Tần Chiêu Chiêu.
Dư Hoa lên tiếng trước: "Hôm nay các con gặp Giang Tâm Liên à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!