Tim Giang Tâm Liên thắt lại. Cô ta khẽ giật tay mẹ, hạ giọng hoảng hốt: "Nhanh lên, Á Á thấy con rồi!"
Hai người vội quay lưng, lẩn vào dòng người như hai con chuột bị ánh đèn soi rọi.
Ở phía xa, đôi mắt tròn xoe của Á Á thoáng ngỡ ngàng, rồi dần phủ đầy nỗi xót xa. Cô bé vốn đang vui vẻ trò chuyện cùng em gái, bỗng nhiên nước mắt trào ra, lăn dài trên má.
Thanh Thanh thấy vậy, liền đưa bàn tay nhỏ nhắn lên xoa mặt chị, ngây thơ hỏi: "Chị ơi, sao chị lại khóc vậy ạ?"
Nghe Thanh Thanh nói, Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu cũng quay sang nhìn. Thấy Á Á nước mắt lã chã, không phát ra tiếng nức nở nào, trông cô bé càng thêm đáng thương.
"Á Á, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?" Tần Chiêu Chiêu ân cần hỏi.
Á Á lắc đầu, giọng lí nhí: "Không sao ạ, con không khó chịu."
"Vậy tại sao con lại khóc?" Lục Trầm nhíu mày.
Á Á cúi đầu, đáp khẽ: "Con… con vừa nhìn thấy mẹ."
Lục Trầm và Tần Chiêu Chiêu lập tức đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Giang Tâm Liên đâu.
"Á Á, có khi nào con nhìn nhầm không? Xung quanh đây đâu có mẹ con." Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt cô bé.
Á Á vẫn ngước nhìn về phía cầu thang, nơi mẹ và bà ngoại đã rời đi. Cô bé còn thấy bóng lưng của họ xa dần trong đám đông. Ngón tay nhỏ chỉ về hướng đó, giọng run rẩy: "Mẹ và bà ngoại vừa ở đó… Họ thấy con rồi nhưng lại bỏ đi…"
Cô bé ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hai vợ chồng, giọng nghẹn ngào: "Chú thím ơi, mẹ thật sự không cần con và em nữa rồi…"
Thanh Thanh không ngờ vẫn tiếp tục nói: "Mẹ đã bỏ chúng ta từ hôm qua rồi. Chị đừng khóc, còn có em ở bên chị. Bố và cô cũng bảo dù không còn mẹ, chúng ta vẫn có ông bà nội, cô chú thím yêu thương mà.”