Mẹ đã nói đúng. Cô ta không có đủ khả năng cũng như thời gian, mang theo hai đứa trẻ bên người chỉ càng làm cản trở tương lai của bản thân. Đã sai một lần, không thể để mình sai thêm lần nữa. Con là con của cô ta, dù thế nào cũng vẫn là con cô ta. Dù Lục Phi có nuôi lớn hai đứa trẻ, chúng vẫn là máu mủ của cô ta. Cô ta tin rằng gia đình họ Lục có điều kiện tốt, sẽ chăm sóc bọn trẻ chu đáo. Cô ta không cần phải lo lắng về chuyện chúng sẽ sống không tốt.
Thế là cô ta nhẹ giọng nói với con gái:
"Thanh Thanh, con và chị Á Á mãi mãi là con của mẹ. Nhưng mẹ không có khả năng nuôi hai đứa. Bố con có điều kiện tốt hơn, trong nhà lại có ông bà nội chăm sóc. Mẹ để các con ở lại với bố là vì muốn tốt cho các con. Mẹ không muốn các con phải chịu khổ vì mẹ."
Nghe mẹ nói vậy, lòng Á Á nhẹ nhõm được một chút. Cô bé kéo nhẹ vạt áo mẹ, khẽ nói:
"Mẹ ơi, con và em gái không sợ khổ. Mẹ đi làm, ông bà ngoại có thể chăm sóc chúng con. Con với em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà."
"Bà ngoại với ông ngoại không có thời gian chăm sóc các con đâu. Các con nghe lời mẹ, sau này hãy sống với bố. Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm các con." Mẹ Giang không nhịn được lên tiếng chen vào.
Giang Tâm Liên đang không biết phải trả lời Á Á thế nào thì nghe mẹ nói vậy, cô ta liền cúi xuống nhìn con gái:
"Á Á, con là chị mà, con phải hiểu chuyện. Sau này nhớ phải chăm sóc em gái thật tốt nhé. Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm các con."
Á Á im lặng. Cô bé biết mẹ không muốn giữ mình và em gái lại. Trước đó, mẹ đã nói với bà ngoại rằng mẹ chỉ cần căn nhà và tiền, không cần hai chị em cô bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!