Ông Tần hừ lạnh một tiếng, phất tay:
“Không cần nói gì thêm, chúng ta đi thôi!”
Tần Chiêu Chiêu bước nhanh ra cửa, lễ phép nói với ông bà nội:
“Lục Trầm sẽ đưa ông bà về.”
Nhưng ông nội liếc cô một cái, lạnh lùng đáp:
“Con trai tôi còn chẳng nhờ vả được, chẳng lẽ phải trông cậy vào người ngoài sao? Chúng tôi tự có chân, không cần sự tốt bụng của cô. Bố cô sau này chỉ còn cách nhờ vào cô thôi.”
Giọng nói lạnh nhạt ấy khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy đau lòng. Cô không khỏi nhớ lại hình ảnh ông nội ở kiếp trước – người đã luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất, che chở cô từng chút một. Nhưng giờ đây, trước mặt cô là một con người hoàn toàn xa lạ.
Nỗi hụt hẫng khiến sống mũi cô cay cay, nước mắt trào lên, nhưng cô cố kìm nén không để rơi xuống.
Thím hai Bùi Hoa thấy vẻ bối rối của Tần Chiêu Chiêu thì trong lòng đắc ý, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy thỏa mãn. Bà ta nhẹ giọng nói, nhưng từng chữ như cố tình châm chọc:
“Bố, chúng ta đi thôi. Hai đứa cháu trai còn đang đợi ở nhà kia kìa. Dù có người không muốn phụng dưỡng bố mẹ, bố vẫn còn chúng con ở đây. Dù có khó khăn đến đâu, vợ chồng con cũng sẽ chăm sóc bố mẹ. Còn có cả hai đứa cháu trai nữa.”