Lục Trầm trầm giọng nói:
"Bác sĩ Trương, tôi vừa nhớ ra có chút việc cần giải quyết. Hay là để Tiểu Vương lái xe đưa cô đi nhé?"
Câu nói bất ngờ của anh khiến Trương Vi Vi sững người. Cô không ngờ anh lại đột ngột đổi ý như vậy. Lòng cô trào lên một nỗi ấm ức, đôi mắt long lanh nước.
"Anh Lục… anh đã hứa với tôi rồi mà!" Giọng cô hơi run, nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc. "Các chiến sĩ trong doanh trại đều được anh đích thân đưa đón người nhà. Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi đến thăm, nếu họ biết doanh trưởng tự mình ra đón, chắc chắn sẽ rất vui… Anh có thể gác lại công việc một chút được không?"
Trương Vi Vi mỉm cười đầy ẩn ý, giọng điệu có chút trách móc:
"Chúng ta đều ở cùng một doanh trại, đâu cần phải phân biệt đối xử như vậy, đúng không, doanh trưởng?"
Lời nói của cô ta khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Đứng bên cạnh, Tiểu Vương hơi cúi đầu, không dám nói gì.
Cậu ta đã theo Lục doanh trưởng một thời gian dài, tất nhiên biết rõ bác sĩ Trương có tình cảm với anh. Nhưng điều mà cô ta không nhận ra, hoặc cố tình lờ đi, chính là doanh trưởng chưa từng đáp lại dù chỉ một chút. Nếu anh có tình cảm với cô ta, thì đã chẳng tùy tiện chọn một người để kết hôn.
Bác sĩ Trương thích doanh trưởng, nhưng anh đã có vợ. Cô ta vẫn ôm mộng tưởng về anh, thậm chí còn tìm cách ép buộc anh đi đón bố mẹ mình. Điều này khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Lục Trầm nhìn Trương Vi Vi, ánh mắt không gợn sóng. Anh không muốn tranh luận nhiều, chỉ gật đầu:
"Được rồi, việc đó tôi sẽ làm sau."
Nghe thấy anh đồng ý, vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Trương Vi Vi lập tức tan biến, nụ cười nhanh chóng trở lại.
"Em biết mà, Anh Lục sẽ không thiên vị đâu."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!